“Tần đại sư, phải công nhận rằng y thuật của cậu rất lợi hại, nhưng đây là chuyện nhà chúng tôi, hơn nữa tôi nghĩ cậu nên xấu hổ về những gì mình đã làm, đây không phải là một điều một người bác sĩ đức cao vọng trọng nên làm. Hừ”.
Doãn Chấn Tử trầm giọng nói, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, khi đó cả hội trường đều nhìn vào bọn họ, khiến ông vô cùng mất mặt.
“Tôi chỉ biết hai người thật không biết xấu hổ, vừa mới quen nhau đã tằng tịu với nhau trên tàu hỏa, thật sự là nỗi ô nhục của nhà họ Doãn chúng tôi”.
Ngực Doãn Chấn Tử phập phồng, vẻ mặt u ám.
Ông coi trọng thể diện như thế, mà lúc này lại bị cháu gái phá tan tành, thật sự quá đáng giận.
“Ông nội, cháu cầu xin ông hãy tin cháu một lần, cháu và Tần đại sư thật sự trong sạch”.
Doãn Thu Ca nói với đôi mắt ngấn lệ.
“Không thể, tuyệt đối không thể! Cháu đừng lãng phí tâm cơ nữa, cháu làm ta quá thất vọng rồi, Thu Ca”.
“Dù ông có tin hay không, ở trên tàu hỏa tôi chỉ là đang trị bệnh cho cháu gái ông mà thôi. Bệnh của cháu gái ông không sống được một năm, thậm chí còn chưa đến nửa năm nữa, hơn nữa dùng morphine để giảm đau giảm ngữa sẽ càng khiến cô ấy chết nhanh hơn. Lúc đó thời gian gấp gáp không thể chần chừ được nữa, thế nên mới chữa trị cho cô ấy ngay trên tàu hỏa. Còn về đoạn ghi âm đó từ đâu ra, tự ông nghĩ đi”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Ý cậu là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647945/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.