“Hai chúng ta, không ai nợ ai”.
Trần Diên nhìn Tần Lâm, nói xong cười nhẹ rồi quay người rời đi.
Thế nhưng, khoảng khắc quay lưng đi, nước mắt cô cuối cùng đã không thể nén nổi mà rơi xuống.
Lúc này, Tần Lâm chỉ đành làm thinh, giờ cho dù bản thân anh chạy đến giải thích thì Trần Diên liệu có tin anh không? E là chỉ càng tô đen mọi chuyện.
Tần Lâm không muốn Trần Diên cảm thấy anh vô liêm sỉ hơn, cây ngay không sợ chết đứng, ánh mắt của anh cực kỳ trong sáng và bình tĩnh.
Còn về Bàng Khải, anh ta đã trở thành đối tượng lên án của mọi người, hơn nữa Doãn Thu Ca đã báo cảnh sát, nhất định phải dạy cho Bàng Khải một bài học, chưa kể nhìn trộm người khác, mà còn vu khống anh trước mọi người.
Bây giờ Doãn Thu Ca có trăm mồm cũng khó cãi, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, trở thành người yêu của Tần Lâm, như vậy cũng có thể xóa tan thành kiến của mọi người với Tần Lâm. Tần Lâm vừa mới nhận được sự kính trọng của mọi người, nếu bây giờ bị rơi xuống vực sâu thì thật đáng tiếc.
Doãn Thu Ca quyết không thể nhìn Bàng Khải hãm hại Tần Lâm được, cho dù bản thân cô phải chịu chút oan ức thì cũng không sao cả.
Quan trọng hơn là, Doãn Thu Ca vô cùng khâm phục Trần Diên, cô có thể nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng lúc quan trọng, cô ấy lại dũng cảm rút lui, điều này rất khó khăn với phụ nữ, cũng rất hiếm ai làm được.
Mà lúc này, Trần Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647944/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.