Lẳng lơ! Tiện nhân!
Mẹ kiếp, còn là lần đầu nữa chứ, thật không vậy?
Bàng Khải không nhịn nổi mà vò đầu bứt tai, tại sao không phải là mình? Mình kém tên Tần Lâm ở chỗ nào chứ?
Tại sao?
Bàng Khải hận chỉ muốn giết chết Tần Lâm, tên khốn này, nếu anh đã chọn con phò trên tàu thì duyên phận của anh với Trần Diên cũng kết thúc rồi đó, chỉ cần tôi đưa đoạn ghi âm này cho Trần Diên, hừ hừ, hai người chia tay chắc.
Được cái này mất cái kia, tôi muốn xem xem anh định giải thích với Trần Diên thế nào.
Bàng Khải cất điện thoại di động, quay người đi khỏi phòng vệ sinh.
Doãn Thu Ca lúc này, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi, trên người cũng toát không ít mồ hôi, có điều trong mắt lại cực kỳ thoải mái.
Đừng nói là Bàng Khải, ngay cả Tần Lâm cũng tái mặt, anh phải nhịn khổ quá, đúng là quá đau khổ.
Một mỹ nữ xinh đẹp ở ngay trước mặt, mà còn gọi anh đầy mập mờ như vậy, ai mà chịu nổi chứ.
"Thật xin lỗi, Tần Lâm, vừa nãy... tôi thất lễ rồi".
Doãn Thu Ca mím đôi môi đỏ mọng, cúi đầu nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, vừa nãy cô hưng phấn quá, cô chưa bao giờ thoải mái như vậy, nhiều năm như thế, khả năng xoa bóp của Tần Lâm cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy tự tin, khiến cô nhìn thấy được hy vọng.
Tần Lâm cười ngại ngùng, tôi vẫn còn là một anh thanh niên dồi dào sinh lực đấy.
"Không sao không sao, chỉ cần cô khỏi bệnh là được, cô vẫn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647931/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.