“Tôi...”
Bàng Khải không ngờ bản thân giải vây cho cô nhưng lại bị người ta xem thường, đúng là không phân biệt được tốt xấu mà.
Lúc này toàn thân Doãn Thu Ca đều càng trở nên ngứa ngáy, mặc dù đã siết chặt tay nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
Lúc này Doãn Thu Ca lại tiếp tục quay người đi vào nhà vệ sinh.
Tần Lâm ngay lập tức cũng đi theo cô.
Bàng Khải sững ra, không ngờ Tần Lâm vẫn còn muốn đi theo người ta? Đúng là biến thái.
Doãn Thu Ca vừa vào nhà vệ sinh, Tần Lâm lấy nhẹ tinh thần rồi rồi đẩy cửa vào trong.
Sắc mặt Doãn Thu Ca lập tức thay đổi, cô tức giận nhìn tần Lâm.
“Anh muốn làm gì?”
“Tốt nhất cô đừng lên tiếng, bản thân cô làm gì chắc cô rõ nhỉ, cô định tiêm cái gì? Morphin sao? Bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, có thể cô không rời khỏi đây được đâu”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Sắc mặt Doãn Thu Ca đanh lại.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tôi chỉ không muốn cô còn trẻ như vậy mà chết đi, bệnh tình hiện tại của cô chắc không sống được quá ba năm đâu nhỉ?”
Tần Lâm nói.
Doãn Thu Ca trừng mắt, nhìn Tần Lâm với vẻ khó tin.
“Anh... làm sao anh biết được?”
Trong lòng Doãn Thu Ca chợt dậy sóng, cô chưa từng tiếp xúc với người thanh niên trước mặt, tại sao anh lại biết được bệnh tình của cô? Không thể nào!
Đông y có tứ chẩn nhìn, nghe, hỏi, quan sát, nhưng Tần Lâm chỉ nhìn liền có thể biết được bệnh tình.
“Chắc là cô bị bệnh bạch cầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647930/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.