“Mày mày mày... máaaa! Đau tao”.
Sầm Nguyên Phát thét lên thảm thiết, Tần Lâm đá vào lòng bàn tay đang đỡ của anh ta, đâm trúng ngực, ngay cả xương sườn cũng bị đá gãy, cả người co quắp trên mặt đất run cầm cập, cứ như một con chó chết vậy.
“Nhà họ Sầm sẽ không tha cho mày đâu, á á!”
Sầm Nguyên Phát rống lên, sắc mặt tái nhợt, máu miệng máu mũi đều chảy ra ngoài, cậu Sầm bất bại vừa rồi giờ đã trở thành một con lợn sắp chết.
“Dừng tay!”
Liễu Kình Thương gầm lên, mặc dù bị thương nặng nhưng ông ta vẫn chạy đến chỗ Sầm Nguyên Phát để ngăn Tần Lâm lại.
“Nếu như cậu còn đánh nữa thì cậu Sầm sẽ chết mất, chẳng lẽ cậu muốn đổ tội bất nghĩa lên đầu nhà họ Liễu chúng tôi sao?”
Liễu Kình Thương phẫn nộ nói.
“Vừa rồi hắn đánh chú như thế nào, lẽ nào chú quên rồi sao?”
Tần Lâm cười nói, Liễu Kình Thương này đúng là kiểu máu M, đây chẳng phải là vết thương lành rồi thì coi như không có chuyện gì xảy ra ư? Vết thương còn chưa lành thì đã bênh vực người ta rồi, không phải não tàn thì là gì?
“Đúng thế, cậu Sầm mà có mệnh hệ gì thì nhà họ Liễu sẽ bị nhà họ Sầm khiển trách mất, cậu muốn làm cho nhà họ Liễu biến mất hay sao? Cậu mau dừng tay lại đi Tần Lâm!”
Hoàng Yến rống lên, sau đó cả hai liền đến trước mặt để chặn Tần Lâm lại, lúc này Sầm Nguyên Phát mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lâm thầm cười nhạo, quả là cá mè một lứa, suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647925/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.