Đàm Thủy Loan mặc dù tốt nhưng nó vẫn còn là khu đang phát triển, còn có nhiều công trình chưa được xây dựng xong, vậy nên ngoại trừ một số khu và nhà học khu vừa được xây xong còn chưa được đưa vào sử dụng thì chẳng có gì cả.
Mộc Tiểu Lộ mặt mày đưa đám nói.
"Mẹ? Làm thế nào bây giờ? Bây giờ đằng trước đằng sau trống hơ trống hoác, chẳng có gì cả, thế sao có taxi được, xe bus cũng không luôn. Chẳng nhẽ chúng ta không đi ra được khỏi chỗ này thật à?"
Dương Quế Hoa giơ tay, Mộc Đồng lái xe đến rồi đỗ lại, bà ta cười nói.
"Con ngốc thế? Haizz, chẳng phải còn có xe Tiểu Đồng sao?"
"Cháu trai, nhà thím cũng phải về thành phố, vừa hay ngồi xe cháu nhé".
Mộc Đồng dừng xe, kéo cửa xe xuống, nhìn Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa, sắc mặt trầm xuống.
"Cút..."
Nói xong, Mộc Đồng tăng ga, đuôi xe và bánh xe ma sát với nhau tạo thành đống bụi lớn, khiến mặt Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ đen xì.
Dương Quế Hoa chống eo, mặt đầy bụi đất nói.
"Khụ khụ... khụ khụ khụ... Sặc chết tôi rồi".
"Thằng chết bầm này, về sau tao được sống trong nhà cao cửa rộng, mày cứ đợi đấy tao sẽ sỉ nhục cả nhà mày".
Trên xe, Tần Lâm cũng tỏ ra bất đắc dĩ, nhìn Mộc Tâm Lan.
"Làm thế có ổn không?"
"Phải để bọn họ nhớ lâu chút, anh Tần, anh lương thiện quá, bọn họ đối xử với anh như thế mà anh vẫn bỏ qua được".
Ý kiến này là do Mộc Tâm Lan quyết, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647910/chuong-1168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.