Chu Vô Cực căn bản không còn sức chiến đấu nữa, hai chân anh ta bị phế rồi, vậy nên anh ta mới chọn cách bo bo giữ mình, muốn chạy trước rồi tính sau. Nhưng Tần Lâm đâu có cho anh ta cơ hội, anh ta giả vờ tấn công để rút lui, Chu Vô Cực không kịp ứng phó với đòn công kích của Tần Lâm, nên mới sợ đến mức ngã xuống đất, không đứng vững được, hai đùi tê dại, hai chân đau đớn kịch liệt.
"Sư huynh!"
Chu Chấn vội vàng đỡ Chu Vô Cực dậy, sắc mặt Chu Vô Cực xanh loét như tàu lá chuối, toàn thân run rẩy.
Lúc này Chu Chấn mới hiểu được, vừa nãy Chu Vô Cực thua rồi, chỉ có điều vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh thôi, bây giờ thì thực sự thua rồi.
Chu Vô Cực trầm giọng nói.
"Trận đấu hôm nay, tôi thua coi như là tôi xui xẻo, chúng ta đi thôi!"
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Mấy người nghĩ Tần Lâm tôi dễ bị bắt nạt vậy à?"
Chu Vô Cực nói.
"Vậy cậu muốn làm thế nào? Cậu đừng có nghĩ mình là đúng, không ai dây được vào nhà họ Chu tôi đâu, hôm nay cậu dám ra tay với tôi, nhà họ Chu sẽ không tha cho cậu đâu".
Chu Chấn ngoài mạnh trong yếu mà nói.
"Vô Cực sư huynh là đệ tử chân truyền của nhà họ Chu, mày đừng có mà làm càn, nhỡ may nhà họ Chu nổi giận, mày chết chắc, cho dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi mày đâu".
Ánh mắt của Tần Lâm lạnh như băng.
"Nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647889/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.