"Có vẻ như cơ thể anh yếu nhỉ, ngày thường thiếu ăn à?"
Bàng Khải cười khẩy nói, tên này trên người toàn hàng vỉa hè, chẳng có chút gì xứng với Trần Diên tao nhã, lịch sự, đoan trang.
Tần Lâm không ngờ Bàng Khải lại bóp tay mình.
Tần Lâm cười như không cười, hơi dùng sức, trong chốc lát, mặt Bàng Khả vô cùng khó coi, rắc rắc mấy tiếng truyền vào lỗ tai anh ta, ngón tay của mình hình như bị Tần Lâm bóp gãy rồi.
Mặt Bàng Khải toát đầy mồ hôi hột, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không ho he tiếng nào.
Tần Lâm cười nói.
"Con người đều ăn cơm, đều phải trải qua sinh lão bệnh tử, đạo lý này chẳng nhẽ một sinh viên học ngành y như anh lại không biết? Bệnh viện ở trước mặt, bây giờ anh mau vào đi không thì chắc anh không chịu nổi đâu, muộn tí nữa thì chắc không kịp đâu".
"Ác lắm!"
Sắc mặt Bàng Khải trầm lặng như nước, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đi vào bệnh viện.
Trần Diên có hơi khó xử, sợ Tần Lâm ghen.
"Xin lỗi Tần Lâm, tôi..."
Tần Lâm bất lực, ung dung nói.
"Có gì mà xin lỗi chứ? Cô đẹp thế này làm sao có thể cấm được những người đàn ông kia không yêu cô! Tôi có ngang ngược hơn thì bọn họ vẫn có bản lĩnh để cướp cô đi, cái này tôi cũng hết cách".
Trần Diên như trút được gánh nặng, chỉ cần Tần Lâm không giận là được.
"Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé!"
Trần Diên cười híp mắt.
"Được".
Tần Lâm đưa Trần Diên đến một nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647888/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.