Đường Giang Sơn sợ sệt nói.
"Anh đánh tôi làm cái gì?
"Mẹ, anh ta đánh con! Mẹ thấy chưa?"
Tần Lâm tức giận nói.
"Đánh cậu? Tôi muốn đánh chết cậu đấy!"
"Cậu thấy mình có hèn không? Người ta đá cậu rồi, không cần cậu nữa, lừa tiền của cậu, nhà của cậu, mà cậu còn đỡ lời cho người ta à? Đáng thương? Thế bản thân cậu có đáng thương không? Cậu chẳng phải cảm thấy mình rất cao thượng sao? Vì tình yêu có thể vứt bỏ tất cả? Điều này đúng là khiến tôi muốn tát chết cậu".
Tần Lâm lại tát một phát lên mặt Đường Giang Sơn, đánh đến mức Đường Giang Sơn phải cúi xuống đất tìm răng.
"Bây giờ bố cậu còn đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cơ thể càng ngày càng yếu, càng ngày càng sa sút. Bởi vì sao chứ? Bởi vì bị cậu làm cho tức chết! Cậu bảo cô ta đáng thương, bố cậu thì không đáng thương chắc.
Tần Lâm nghiêm túc nói, căm tức nhìn Đường Giang Sơn.
"Bố cậu cả đời ngậm đắng nuốt cay, ngay cả một bộ quần áo cũng không nỡ mua, vì cho cậu tiền mua nhà, vì để cậu thành công, vì để cậu có thể rạng danh ở chốn đô thị phồn hoa này, ba mươi năm như một, luôn liều mạng kiếm tiền vì cậu, ông ấy không đáng thương sao? Mẹ kiếp, lương tâm cậu bị chó tha rồi à? Bây giờ cậu còn bảo con đàn bà ấy đáng thương? Vậy thì bố cậu đáng làm nô lệ, làm chó cả đời cho cậu à?"
Trong ánh mắt của Tần Lâm đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647830/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.