Sói đến rồi!
Ba chữ này vang vọng trong đầu mỗi người, chẳng nhẽ sói thực sự đến rồi sao?
Vừa này Trương Thiên Trạch còn thề thốt, bây giờ sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, tiếng sói tru cách chỗ bọn họ vô cùng gần, chẳng nhẽ trên núi Võ Miếu thực sự có sói sao?
"Học trưởng, tớ sợ".
"Tớ cũng sợ... học trưởng, làm thế nào bây giờ? Có phải vào lúc chiều tối, cậu đuổi hai con sói kia đi không vậy?"
“Học trưởng, cứu tớ, học trưởng!"
Tất cả mọi người dường như đều trốn sau lưng Trương Thiên Trạch, sắc mặt Trương Thiên Trạch tái mét, mẹ kiếp, mấy người trốn sau lưng tôi làm gì, mấy người sợ, ông đây thì không chắc? Mẹ kiếp, vừa nãy là tôi chém gió thôi, thế mà mấy người cũng tin à?
Nếu đã chém gió rồi, Trương Thiên Trạch biết bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
"Không sao, yên tâm đi, có tôi ở đây rồi".
Trương Thiên Trạch trầm giọng nói, nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu thực sự có sói thì bọn họ sẽ bị sói ăn thịt sao?
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Đến rồi".
Trương Thiên Trạch mặt mày tái mét hỏi.
"Cái gì đến cơ?"
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Trương Thiên Trạch.
"Sói đến rồi".
Tần Lâm cười nói.
"Anh hùng đánh sói của chúng ta, lần này phải nhờ vào anh rồi".
"Đã là lúc nào rồi mà anh còn cười được thế? Tần Lâm, anh mau trốn sau lưng học trưởng đi".
Lâm Nguyệt Dao sốt ruột nói, mặc dù lúc trước Tần Lâm khiến cho cô ấy vô cùng tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647750/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.