“Đúng vậy, vẫn là học trưởng của chúng ta phóng khoáng, còn người như anh ta vừa nhìn là biết kiểu tham sống sợ chết rồi, tính tình lại quái gở lầm lì”.
“Đừng hẹp hòi nữa, mau đến đây đi, đợi lát nữa sẽ chẳng còn canh để mà uống đâu đấy”.
“Thừa nhận người khác giỏi hơn mình khó lắm à? Ha ha ha, đúng là người trẻ tuổi ngày nay”.
Cả đám người cùng châm chọc Tần Lâm, tính cách ngang bướng của anh khiến cho bọn họ thấy được không biết gì lại còn giả vờ, duy chỉ có Tống Song Nhi là ‘không rời bỏ’ anh mà thôi, bởi vì cô ta biết Tần Lâm là một phú nhị đại, cái đám gà này, đợi đến lúc cô ta được gả vào nhà giàu rồi thì các người sẽ phải ghen tị đến chết mất.
“Tiểu Lâm, bát của anh này”.
Tống Song Nhi ở cạnh Tần Lâm cười nói.
“Không cần đâu, tôi không thích uống canh”.
Tần Lâm lắc đầu.
“Lại còn giả vờ dè dặt, loại người này hay thật đấy, Tống Song Nhi, vậy mà cậu lại thích anh ta à?”
“Đàn anh hơn anh ta rất nhiều đấy, nếu như tớ là cậu Tống Song Nhi ấy, chắc chắn tớ đã chọn đàn anh rồi, còn anh ta lại là một tên ích kỷ, có gì không phục chứ, người ta giỏi hơn anh kia mà”.
Tống Song Nhi giả câm điếc, đám người tầm thường này làm sao biết được Tần Lâm lợi hại cỡ nào chứ?
Tần Lâm là phú nhị đại hàng thật giá thật, anh có thể chi cả trăm triệu tặng quà cho bạn học kia mà? Đây gọi là dựa vào tiền mà thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647749/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.