🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Vân Kim không cam lòng nói, nếu như bọn họ vẫn cứ đi lòng vòng tại chỗ thì chẳng phải đồng nghĩa với việc chết sao?
"Vậy thì tại sao dấu chân của chúng ta đều biến mất vậy? Mặc dù ở đây gió rất to nhưng không đến mức khiến cho dấu chân của chúng ta biến mất nhanh vậy chứ?"
Na Mỹ cũng kinh hồn bạt vía, nếu cứ đi tiếp bọn họ có thể bị lạc đường, không tìm được đường ra, có thể thấy trước được chờ đợi họ là cái chết.
"Tôi không biết, lúc trước cũng chưa từng xuất hiện chuyện như thế này?"
Mộc Tâm Lan cẩn thận nói.
"Về lý mà nói thì không thể như vậy được? Chẳng nhẽ chúng ta gặp phải Quỷ đả tường sao?"
Na Mỹ và Dương Vân Kim mặt mày cùng lúc biến sắc, họ nhìn nhau, có điều trong lòng vẫn không dám tin.
Gặp phải Quỷ đả tường thì phiền lắm, nó là tiểu quỷ chặn đường, không cho bọn họ đi, nhưng đây là truyền thuyết, Na Mỹ và Dương Vân Kim chưa từng gặp qua, nhiều năm như vậy, đều chỉ nghe từ miệng của người già, nghe đồn thổi mà thôi.
Nếu như bọn họ thực sự gặp phải Quỷ đả tường thì phiền lắm, thức ăn của bọn họ sắp hết rồi, nếu như tiếp tục ở đây thì chắc không còn sau này nữa.
Thức ăn chỉ là một phần, nếu như bọn họ cứ lạc ở đây, cho dù có là thần tiên hạ phàm thì cũng không có cách giúp.
Ánh mắt của Tần Lâm không ngừng quan sát động tĩnh xung quanh, dấu chân của bọn họ trên tuyết đều từ từ biến mất, ký hiệu mà bọn họ để lại cũng không lưu lại được, thực sự kỳ quặc, hơn nữa đi lâu như vậy rồi mà vẫn loanh quanh ở chỗ cũ.
Quỷ đả tường?
Thực sự là Quỷ đả tường sao? Tần Lâm có hơi không tin, nhưng bọn họ thực sự bị lạc ở đây, kỳ quặc quá, cũng không nói ra được là tại sao.
Trong lòng Tần Lâm lo lắng bất an, cảm giác của anh vẫn không biến mất, dường như có người theo đuôi, hơn nữa vẫn luôn ở đây, cứ như âm hồn bất tán.
Tần Lâm thử bộ cảm biến trong tay, đây là thứ mà Phương Hồi cho anh, để phòng khi anh cần, nhưng bộ cảm biến này vẫn không có tín hiệu. Trong nơi núi cao rừng sâu tách biệt với thế giới này, ngay cả tín hiệu cũng không có.
Dương Vân Kim lảo đảo vứt cây gậy trong tay đi, mông ngồi bệt xuống mặt đất đầy tuyết, dựa vào cây cổ thụ, ngủ thiếp đi.
"Không được, tôi mệt chết rồi, không đi nổi nữa, tôi phải nghỉ".
Mộc Tâm Lan nói, nhưng nói như vậy cô ấy cũng hơi sợ hãi.
"Hay là chúng ta nghỉ một lát? Anh Tần, đi lâu thế này mà không tìm được đường ra, chắc chúng ta nhầm ở đâu rồi, Quỷ đả tường đều là chuyện lừa người, đừng coi nó là thật".
"Ừm".
Tần Lâm gật đầu cũng ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lúc, anh thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa tối qua không ngủ, anh cũng thiếp đi.
Tần Lâm nằm mơ, bản thân rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt mà chết, anh giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra Na Mỹ đang ở trước mặt anh, tay cầm chiếc hòm đựng sâm vương, đưa cho Tần Lâm.
"Anh Tần, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, tôi không có gì để báo đáp, chỉ có thể tặng sâm vương này cho anh".
Tần Lâm gật đầu, cầm lấy sâm vương.
"Cái này... không hay đâu, cô yên tâm, tôi sẽ đưa đầy đủ tiền cho bọn cô, cảm ơn cô".
Mà lúc này, Dương Vân Kim bỗng nhiên ngồi dậy, cướp lấy sâm vương, tức giận trừng mắt nhìn Na Mỹ.
"Cô có quyền gì mà đưa đồ cho người khác? Anh ta cứu mạng chúng ta là thật nhưng không đáng mười triệu, tiền trao cháo múc, cái này cô không hiểu à? Chúng ta nếu không vì sâm vương này thì sao có thể gặp nguy hiểm nơi rừng sâu núi cao này. Nếu cô không cần thì tôi cần, cô giả bộ tốt bụng làm gì? Cô nghĩ mình là người tốt, tôi là con ngu à? Đúng không? Cô hay lắm tôi nhịn cô lâu lắm rồi, cô là bạn thân kiểu gì thế? Dựa vào đâu mà người trong thôn đều thích cô, dựa vào đâu không thích tôi?"
Dương Vân Kim từng bước ép sát, đẩy Na Mỹ lùi từng bước một, nghiêm giọng quát.
Na Mỹ cũng bất lực, cười gượng, không nói tiếng nào.
Sau đó, Dương Vân Kim liền đẩy Cổ Lực Na Mỹ vào trong vực sâu.
Phía trước là sườn núi, cao tầm trăm mét, toàn là vách đá, dốc đứng kinh người.
Cổ Lực Na Mỹ kêu một tiếng thật thanh, ngã vào vực sâu.
"Cẩn thận!"
Mặt Tần Lâm biến sắc, kéo lấy Cổ Lực Na Mỹ, nhưng bọn họ đều bị rơi vào vực sâu, tuyết xung quanh không ngừng rơi xuống đập vào đầu Tần Lâm và Cổ Lực Na Mỹ.
Trái tim Tần Lâm rung lên, một tay tóm chặt lấy hòn đá ở vách đá, một tay khác tóm lấy Cổ Lực Na Mỹ.
"Đừng thả tay, cầu xin anh đừng thả tay, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết".
Tiếng khẩn khoản cầu cứu của Cổ Lực Na Mỹ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, hòn đá mà một tay Tần Lâm tóm lấy đã bắt đầu rơi ra những mảnh vụn, không biết lúc nào sẽ rơi xuống vách núi, đến lúc đó hai người sẽ chết ngay tại chỗ.
"Nắm lấy..."
Tần Lâm trầm giọng nói, có điều lúc này, viên ngọc cổ trên cổ anh bỗng lóe lên ánh sáng màu đỏ, Tần Lâm không kìm được mà cảm thấy chấn động, quay đầu nhìn lại, tròng mắt co rút lại trong nháy mắt, tập trung vào tay anh.
Cái anh nắm chặt lấy không phải là Cổ Lực Na Mỹ mà là áo bông của mình, nhưng dưới chân vẫn là vực sâu trăm mét, từng quả cầu tuyết không ngừng lăn xuống, theo đó là những hòn đá vụn, lòng anh dâng lên một nỗi hoảng sợ. Mặc dù nếu anh có rơi xuống từ độ cao trăm mét này thì cũng chưa chắc đã chết nhưng chắc chắn sẽ trọng thương. Thực lực của bản thân chưa được lợi hại như sư phụ, căn bản không thể nào bình yên vô sự được.
"Là ảo giác?"
Tần Lâm cảm thấy hết sức phức tạp, tại sao lại bị như vậy? Chẳng nhẽ gặp Quỷ đả tường thật sao?
"Anh Tần, mau lên đây đi!"
"Anh Tần cẩn thận!"
Tần Lâm nhìn lên, đám người Mộc Tâm Lan đang lo lắng nhìn anh.
Tần Lâm đạp một phát, tay kia dùng sức để leo lên trên.
Mộc Tâm Lan mặt đầy lo lắng, nếu như Tần Lâm vừa nãy thực sự bị rơi xuống thì cô đau lòng chết mất, hơn nữa có khả năng bọn họ sẽ lạc ở đây, không bao giờ ra được.
"Anh Tần, anh dọa em sợ chết rồi".
Cổ Lực Na Mỹ kinh ngạc, cả người căng thẳng, cảm thấy trạng thái vừa rồi của Tần Lâm bất thường, chẳng nhẽ Quỷ đả tường trong truyền thuyết là có thật sao?
"Vừa nãy tại sao anh đột nhiên nhảy xuống vách núi vậy?"
Tần Lâm là người đàn ông duy nhất trong số bọn họ, thân thủ nhạy bén, rõ ràng mạnh hơn những thợ săn lão luyện như bọn họ. Không có Tần Lâm, Cổ Lực Na Mỹ thực sự không biết mình có đi ra được khỏi nơi này hay không, hi vọng của bọn họ sẽ trở nên rất mong manh.
Tần Lâm xoa đầu, sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng xoa miếng ngọc thô khiến tinh thần bản thân ổn định mà sư phụ cho, anh như nhớ ra chuyện gì.
"Tôi thấy Dương Vân Kim từng bước ép cô lại, đẩy cô xuống vách núi đá, nên mới chạy tới cứu cô".
"Sao có thể thế được? Tôi sao có thể đẩy Na Mỹ xuống được, anh đừng có nói vớ nói vẩn, đừng có ly gián người khác?"
Dương Vân Kim tức giận nhìn Tần Lâm, mặc dù Tần Lâm cứu bọn họ nhưng chuyện anh làm với cô ta, Dương Vân Kim cả đời không quên được, bị Thanh Hoa Linh cắn không khiến cô ta bị độc chết, nhưng thủ đoạn của Tần Lâm suýt nữa tiễn cô ta lên đường.
Cổ Lực Na Mỹ và Mộc Tâm Lan nhìn nhau, bọn họ kinh ngạc và hoài nghi, thậm chí còn cảm thấy một nỗi bàng hoàng bất an không muốn nói ra.
Quỷ đả tường!
Hành động vừa rồi của Tần Lâm khiến cho các cô không biết giải thích thế nào, nếu thật sự gặp phải Quỷ đả tường thì có thể dễ hiểu rồi. Nhưng chẳng nhẽ có Quỷ đả tường thật sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.