Lời Tần Lâm khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Còn có thể cứu chữa sao?
Đã tắt thở mười phút rồi mà!
Mười phút tắt thở, cơ thể cũng sắp lạnh rồi, nếu như để thêm lúc nữa khẻo thi thể sẽ bị phân hủy.
Sắc mặt Hồ Cương thay đổi.
"Ê! Cậu đừng nói vớ vẩn, bố tôi chết rồi, cậu còn cứu được chắc?"
Nhìn thấy Hồ Cương nhíu mày không muốn, Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Sao vậy, ông không muốn cứu sống bố mình à?"
Hồ Cương lúc này mới hoàn hồn: "Cậu nói cái gì thế! Đương nhiên tôi muốn cứu sống bố mình, được, tôi tin cậu một lần, cậu mau chữa đi!"
Tần Lâm nói với Khổng Phàm Lâm: "Lão Khổng giúp tôi khiêng người bệnh lên, Vãn Nhi, giúp anh chuẩn bị giường bệnh!"
"Vâng!"
Giọng Tần Lâm có hơi lo lắng, ngày thường anh chữa bệnh đều rất nhẹ nhàng, nhưng đây là lần đầu thấy anh vội vàng đến thế.
Có vẻ như lần này thực sự phải tranh đoạt từng giây từng phút rồi.
Tần Lâm và Khổng Phàm Lâm khiêng người bệnh lên, Tần Lâm nói.
"Hạ chân người bệnh xuống thấp, không được để cao hơn đầu, nếu không máu sẽ chạy ngược lên trên, như thế thì xong đời".
"Tôi hiểu rồi!"
Khổng Phàm Lâm vội vàng làm theo lời căn dặn của Tần Lâm, đặt chân người bệnh xuống thấp, Tần Lâm lại nâng người bệnh lên cao, hai người cẩn thận đặt người bệnh lên trên giường.
Diệp Vãn Nhi lúc này đã chuẩn bị xong kim bạc cho Tần Lâm, đặt lên giường bệnh.
Tần Lâm lấy kim bạc ra, bốn ngón tay kẹp ba cây kim bạc đâm vào ngực người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647609/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.