Sắc mặt Hà Tịnh Tịnh tái nhợt.
"Anh Đồng! Anh Đồng em sai rồi! Anh Đồng, em theo anh lâu như vậy, anh bỏ qua cho em đi!"
Đồng Phương Châu cười khẩy: "Bỏ qua cho mày? Mày nghĩ hôm nay mày còn sống mà đi ra chắc?"
Nhìn thấy đống máy quay, còn có chỗ công cụ kia và ánh mắt tuyệt tình của Đồng Phương Châu.
Mặt Hà Tịnh Tịnh xám như tro.
...
Ra khỏi cửa, Tần Lâm đưa Vương Đông Tuyết về nhà, may mà cơ thể cô ấy chỉ hơi yếu thôi chứ không có tổn thương gì lớn.
"Anh Tần, đều tại em, em không nên ra ngoài muộn vậy".
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Vương Đông Tuyết, Tần Lâm chỉ có thể an ủi.
"Em đã làm rất tốt rồi, có thể cảm nhận được nguy hiểm, sau này có chuyện gì thì nói trước với anh một tiếng".
Vương Đông Tuyết đột nhiên đỏ mặt, nói: "Vậy về sau em đi đâu đều báo với anh một tiếng được không?"
Vương Đông Tuyết nói xong liền cảm thấy xấu hổ.
Cái cách đối xử với nhau như này rõ ràng là cách đối xử của bạn trai bạn gái, bây giờ giữa cô ấy và Tần Lâm chỉ còn một tấm giấy chưa chọc thủng, nói như này vẫn thấy có hơi mập mờ.
Tần Lâm cười, xoa đầu Vương Đông Tuyết.
"Được, như vậy anh cũng yên tâm hơn".
Vương Đông Tuyết thè lưỡi, đắp chăn đi ngủ.
Tần Lâm vừa định ra ngoài chuẩn bị về nhà, đột nhiên có người gửi tin nhắn Zalo.
"Ê ê ê, ngủ chưa, ngủ chưa, chưa ngủ thì ra ngoài uống rượu đê!"
Nhìn thấy tin nhắn này, Tần Lâm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647520/chuong-778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.