Rất nhiều bệnh nhân đều như vậy, sau khi mắc bệnh thường rất dễ cáu gắt với bác sĩ và người nhà.
Bản thân bệnh nhân cũng không thể kiểm soát cảm xúc, Tần Lâm rất hiểu điều này, vì vậy cho dù thái độ của bệnh nhân có tệ đến mức nào, Tần Lâm cũng coi như không có chuyện gì.
Thậm chí, rất nhiều người nhà bệnh nhân bộc phát cảm xúc cũng là điều có thể bỏ qua.
Trong phòng bệnh, có kha khá người đang vây quanh giường bệnh, lúc này một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt lại, giống như đang gặp ác mộng.
Một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lộ rõ vẻ lo lắng: “Tôn đại sư! Ông khám bệnh đi!”
Đứng bên cạnh giường là một người đàn ông trung niên mặc đạo phục trông có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
“Đừng lo lắng! Để tôi xem nào!”
Tôn đại sư lấy một bát chu sa từ cánh tay của mình ra, chấm ướt ngón cái rồi ấn vào mi tâm của Tề Hồng Long.
Ngay lập tức, một chấm đỏ xuất hiện trên mi tâm của Tề Hồng Long.
Tần Lâm nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Vớ vẩn”.
Lúc này vô cùng yên tĩnh nên lời nói của Tần Lâm cực kỳ rõ ràng.
Tôn đại sư nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Hỗn láo! Ai đang nói linh tinh vậy?”
Tôn đại sư quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Lâm bằng ánh mắt phẫn nộ, khuôn mặt lộ ra vẻ uy nghiêm của một bậc đại sư.
Bà Tề cũng nhíu mày, nhìn Tần Lâm hỏi.
“Cậu là ai, ai cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647495/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.