Sắc mặt Điền Vũ lập tức trở nên khó coi, đương nhiên anh ta đã gọi điện thoại rồi, có điều kết quả không như anh ta hi vọng.
Điền Vũ đứng dậy, cứng đầu nói.
"Bố tôi bảo, hai người là bạn bè, bảo tôi xin lỗi anh, chuyện ngày hôm nay, tôi có lỗi, mong anh Hoa có thể thông cảm".
Thực ra ở trong lòng, Điền Vũ hận không thể quỳ xuống xin lỗi anh Hoa, nhưng dù sao có nhiều bạn bè đang ở đây đến vậy, nhiều người đang nhìn anh ta, đặc biệt là Phúc Nhung Nhung cũng đang ở đây, nếu làm vậy thì mất hết mặt mũi.
Điền Vũ đã tỏ ra hối lỗi rồi, về lý mà nói thì chỉ cần nể mặt bố anh ta một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Điền Vũ đã đánh giá cao vị thế của bố mình quá rồi, Điền Văn Quảng trước mặt anh Hoa hoàn toàn không có tí gì địa vị, trong mắt anh Hoa, ông ta chỉ là một thương nhân nhỏ mà thôi.
Nghe xong, anh Hoa cười khẩy.
"Thông cảm? Mày tỏ vẻ với tao ấy à, mày nói một câu thông cảm là xong ấy à? Mẹ kiếp, đùa anh Hoa tao vui lắm sao?"
"Mẹ kiếp!". ||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Nói xong, anh Hoa ném chai bia lên bàn, mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.
Tất cả mọi người đều sợ giật mình, lùi về sau nửa bước, dựa vào ghế, sắc mặt khó coi.
Sắc mặt Điền Vũ cũng tái nhợt, nhìn chai bia trên tay anh Hoa, hai chân mềm nhũn ra.
"Anh Hoa, tôi sai rồi, chuyện này phải xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647412/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.