Nghe thấy Tần Lâm nói như vậy, Lưu Đại Phúc có hơi không nhịn được nữa.
"Cậu có ý gì vậy, hai ngày sau cô ấy sẽ tự khỏi? Cậu bảo việc tôi chữa trị không có tác dụng gì à?"
Sắc mặt Lưu Đại Phúc vô cùng khó coi, lời Tần Lâm nói thực sự quá đáng, ông ta khám bệnh cho Phúc Nhung Nhung, kết quả Tần Lâm lại nói không có tác dụng gì?
Đây chẳng phải bảo ông ta đang lừa gạt nhà họ Phúc sao?
"Thằng nhãi, cậu nói chuyện phải có chừng có mực, đừng cho rằng có thể khám được chút bệnh vặt, chó ngáp phải ruồi gặp đúng chứng bệnh biết chữa thì đã là đại sư".
"Khám bệnh còn cần kinh nghiệm lâm sàng, còn cần sự từng trải, phương diện này cậu còn thiếu nhiều lắm".
Lưu Đại Phúc có hơi tức giận, sau khi Tần Lâm đi vào, hai lần liên tiếp không nể mặt ông ta rồi, khiến ông ta mất hết mặt mũi, mà trong căn phòng này, rõ ràng ông ta mới là bác sĩ có quyền uy nhất.
Lưu Đại Phúc đi qua, vừa định nói, đột nhiên mắt tối sầm lại, bước chân loạng choang, ngã về phía sau.
Bộp một tiếng, Lưu Đại Phúc ngã xuống sô pha, ánh mắt mờ mịt, giống như bị ngất đi trong thời gian ngắn vậy, mấy giây sau mới tỉnh lại, mở mắt ra, hai mắt mờ mịt.
Phúc Hiểu Phong hỏi: "Bác sĩ Lưu có làm sao không?"
Lưu Đại Phúc lắc đầu: "Không sao, không sao, vừa nãy hơi đau đầu".
Nói xong, Lưu Đại Phúc vẫn nhíu mày, bóp bóp sống mũi.
Không chỉ hơi đau đầu mà trán của ông ấy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647409/chuong-667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.