Vị trí mà chị Vương ấn vào chính là vị trí viêm túi mật.
Nhưng Lưu Đại Phúc lại không khám ra bệnh.
Viêm túi mật là một căn bệnh đơn giản, nhưng ông ta lại không khám ra được, thế nên liền không giữ được bình tĩnh.
Lưu Đại Phúc nghiến răng nghiến lợi, cắn lưỡi nói.
“Viêm túi mật không hề liên quan gì đến nhiễm trùng đường tiết niệu”.
Thực ra Lưu Đại Phúc muốn nói rằng nhiễm trùng đường tiết niệu chính là nhiễm trùng đường tiết niệu, còn viêm túi mật là viêm túi mật.
Chị Vương này mắc hai chứng bệnh, còn Lưu Đại Phúc chỉ chẩn đoán ra một căn bệnh, đây không phải là chẩn đoán sai mà là thiếu sót.
Tần Lâm cười khẩy: “Không có quan hệ sao? Ông và tôi đều biết là viêm túi mật sẽ dẫn đến nhiễm trùng đường tiết niệu, đây là mối liên hệ không thể tránh khỏi, ông không cần phải tự tạo đường lui cho mình đâu”.
“Hơn nữa, ông cũng nên biết rằng, tuy cát căn không có tác dụng phụ nhưng dược tính lại nóng, mà viêm túi mật kị nhất là nóng, một khi đã sử dụng canh cát căn, không những không thể khỏi được bệnh viêm đường tiết niệu mà còn làm tình trạng viêm túi mật nghiêm trọng hơn”.
“Người như ông cũng dám làm bác sĩ riêng sao? Ông đúng là một tên lang băm mà”.
Sắc mặt Lưu Đại Phúc đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, tùy theo lời nói của Tần Lâm mà lúc đỏ lúc trắng bệch.
“Cậu... cậu ăn nói hàm hồ!”
Bất kỳ ai cũng có thể thấy được lúc này Lưu Đại Phúc đang cãi chầy cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647408/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.