Tần Lâm vừa dứt lời, Đồng Phương Châu cau mày lại, hừ lạnh một tiếng.
“Cậu là ai, chúng tôi đang nói chuyện, cậu có tư cách gì mà chen mồm vào chứ, cậu là cái thá gì hả?”
Đồng Phương Châu cho rằng bọn họ đến với ý đồ xấu nên hoàn toàn không nể nang gì, dù sao thì không ai dám ra tay ở những nơi như thế này.
Tần Lâm cười khẩy: “Tôi là ai không quan trọng, tôi có tư cách hay không không phải ông nói là được, bây giờ tôi chỉ thông báo cho ông biết rằng ân toán với nhà họ Phúc đến đây là chấm dứt”.
Đồng Phương Châu cười khẩy: “Cậu đúng là nực cười, cậu tưởng mình là ai chứ? Cậu nói chấm dứt là chấm dứt sao? Cậu cho rằng tôi đùa sao?”
Tần Lâm đáp: “Sao nào, không sợ chết hả?”
Mặt Đồng Phương Châu càng lộ vẻ chế giễu: “Sợ chết? Ai không sợ chết hả? Nhưng sợ chết thì sao chứ? Giữa ban ngày ban mặt cậu định liều mạng với tôi ư? Ha ha ha, cậu có khả năng đấy sao?”
Tần Lâm cười nhạt, lấy ra một cây kim bạc từ kẽ tay, cây kim này ngắn hơn cây kim dùng để châm cứu thông thường, trông giống như sợi tóc vậy.
Bên trên cây kim có một vết nhỏ màu đen giống như bôi thứ gì lên đó rồi bị lau đi vậy.
Đồng Phương Châu cau mày lại, sắc mặt thay đổi.
“Cậu có ý gì?”
Tần Lâm đáp: “Có nhiều cách để giết người, ai nói cứ phải dùng bạo lực chứ?”
Mặt Đồng Phương Châu biến sắc, hạ độc sao?
Đồng Phương Châu nhìn hamburger khoai tây chiên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647404/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.