Nói xong câu này, Thái Trường Phúc liền lên xe cứu thương.
Còn lại Giang Lương đứng đây, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vừa nãy còn khoe khang, bảo sư phụ anh ta giỏi giang lắm, liên tục khoác lác bảo sư phụ anh ta có y thuật cao siêu đến đâu.
Kết quả cảnh chữa bệnh lúc nãy đã vả anh ta một phát, chân bị tê mà chẩn đoán là bị tắc nghẽn gân mạch bẩm sinh.
Bây giờ sư phụ đến rồi thì làm sao?
Sư phụ cung kính với Tần Lâm như vậy, một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư, hận không thể cúi người trước Tần Lâm.
Trong cuộc đối thoại, cách xưng hô của hai người cũng là ngang vai vế, nếu như xếp theo vai vế thì Giang Lương này còn phải gọi Tần Lâm một tiếng sư thúc ấy.
Sắc mặt Giang Lương ngượng ngùng vô cùng, có điều lập tức quay về nhà hàng, trở lại trạng thái bình tĩnh.
Anh ta không đến để so y thuật, anh ta đến để cướp cô gái của Tần Lâm.
Thực ra anh ta thừa nhận mình bị mất mặt, thành tựu của anh ta trên phương diện y thuật không bằng Tần Lâm, nhưng thế thì sao chứ? Y thuật đâu nói lên tất cả.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đều im lặng, bầu không khí hơi ngại ngùng.
Cuối cùng Giang Lương cũng lên tiếng: “Tên họ Tần kia, chuyện vừa nãy chỉ có thể chứng minh y thuật của anh hơn tôi mà thôi, có điều không có nghĩa anh xứng với Thanh Thanh”.
“Tôi cho anh mười triệu, anh rời khỏi Thanh Thanh đi”.
Nói xong, Giang Lương lấy ra một tấm thẻ, ném vào mặt Tần Lâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647383/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.