Giang Lương bị đạp, lập tức nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Tên họ Tần kia, anh đúng là muốn chết! Mẹ kiếp...”
Giang Lương vừa định mở miệng mắng chửi, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh, một bóng dáng quen thuộc xuống xe, đó chính là sư phụ Thái Trường Phúc của anh ta!
“Sư phụ!”
Giang Lương mừng rỡ, vội vàng hét lớn.
Lúc nãy bị Tần Lâm đá một phát, Giang Lương khó chịu vô cùng.
Sư phụ đến rồi, cuối cùng anh ta cũng có thể lên mặt rồi.
Có sư phụ ở đây, chút y thuật của Tần Lâm chẳng là cái thá gì cả.
Sau đó Thái Trường Phúc xuống xe vội vàng chạy đến hỏi.
“Người bệnh đâu?”
“Bên kia!”
Thái Trường Phúc là đại sư thực sự, nghe thấy có người gặp tình trạng như vậy, vội vàng lại đây giúp đỡ.
Ông ta đã đạt đến cảnh giới, khám bệnh cũng không vì kiếm tiền mà chỉ đơn thuần là để cứu người mà thôi.
Đặc biệt là tình huống phải điều trị gấp, may ông ta cũng ở gần đây nên có thể cứu được cái chân này, tránh phải cắt chân.
Giang Lương đưa Thái Trường Phúc đến trước xe chở hàng, nói với Tần Lâm.
“Mau dừng tay, sư phụ tôi đến rồi, mau đi ra!”
Tất cả mọi người đều lộ vẻ ước ao, Giang Lương này trông có vẻ đã lợi hại lắm rồi, lúc trước anh ta vẫn cứ khoe khoang mình có sư phụ nên càng ghê gớm hơn.
Lúc này đã không phải lúc để tranh cãi ai giỏi ai dốt nữa rồi, mà chỉ cần có thể chữa khỏi cho người bệnh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647382/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.