Vũ Đại Kim nhanh chóng cầm thực đơn lên đưa cho mọi người để chữa cháy.
“Ha ha, mọi người chọn món trước đi, đồ Singapore cũng có nhiều món đặc sắc lắm, hôm nay tôi mời, mọi người đứng khách sáo”.
Vũ Đại Kim lấy mấy tờ thực đơn đưa cho mọi người, lấp liếm qua chủ đề này.
Ngay khi mọi người mở thực đơn ra thì lập tức hơi bối rối.
“Đây là tiếng Mã Lai à?”
Singapore dùng rất nhiều ngôn ngữ như tiếng Hán, tiếng Anh, tiếng Mã Lai.
Để làm nổi bật nét đặc trưng, nhà hàng này chỉ sử dụng thực đơn bằng tiếng Mã Lai.
Nếu là tiếng Anh bọn họ còn hiểu một chút, còn tiếng Mã Lai thì thật sự mù tịt.
“Mà giá cả cũng không rẻ chút nào! Hơn một nghìn một món đó!”
Mọi người nhìn vào, quả nhiên giá của các món trang đầu tiên toàn hơn một nghìn, nhà hàng ba sao Michelin cũng không đắt như thế.
Vũ Đại Kim nói: “Nhà hàng này quy định thế đó, hơn một nghìn một món thì chắc là món chính rồi”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Thôi, chúng ta lật trang sau đi, đừng gọi món trang này nữa”.
Lời của Tần Lâm khiến Vũ Đại Kim hết sức khó chịu.
“Ý anh là gì, khinh thường tôi à? Anh nghĩ tôi không mời nổi mọi người à?”
“Ở trang đầu đều là những món đặc sắc của cửa hàng, hiếm khi mới có dịp mời mọi người một bữa, chẳng lẽ lại không ăn nổi mấy món đặc sản à! Gọi đi, gọi thêm mấy món vào!”
Thấy Vũ Đại Kim nói năng hống hách như vậy, Tần Lâm cũng hết cách, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647295/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.