Mấy chuyên gia của giới Đông y trên khán đài khen ngợi Tần Lâm không dứt miệng.
Bên này đã xong rồi, còn Khúc Đình ở bên kia mới bắt đầu loại bỏ máu bầm, Khúc Đình hơi hoảng, tay chân vụng về băng bó cho người bệnh.
Khoảng năm phút sau mới xong.
MC nói: "Mời hai vị tiến lên đi lại một lúc".
Lời vừa dứt, Dương Uy dưới sân khấu đánh mắt với bệnh nhân của Tần Lâm, đến lượt anh ta biểu diễn rồi.
Người bệnh đó gật đầu, thực ra Tần Lâm chữa khỏi cho anh ta rồi, hiện nay chân không hề đau nữa nhưng để lấy được tiền thì vẫn phải giả vờ.
Bệnh nhân của Khúc Đình đứng dậy, khập khiễng đi lại, cười he he nói.
"Không đau nữa, có điều không dám đi".
Khúc Đình cười mỉm: "Đừng sốt ruột, ngày mai là đỡ thôi".
Với y thuật của Khúc Đình, rất khó có thể thấy hiệu quả ngay tức thì, hơn nữa bệnh này không phải loại bệnh có thể chữa khỏi ngay lập tức, có thể chữa cho người bệnh khỏi đến mức này đã là đạt yêu cầu rồi.
Mọi người đều nhìn về phía Tần Lâm, người bệnh của anh nghiến răng, đứng dậy, giả vẻ đau, giả như đi mấy bước thôi mà cũng khó khăn vô cùng.
Tần Lâm cười nhạt, bưng cốc nước lên, đưa qua.
"Đừng lo, uống xong cốc nước này rồi hẵng đi".
Người bệnh không quan tâm, nhận lấy cốc nước, kết quả vừa cầm lấy cốc nước, lập tức hét lên.
"Nóng nóng nóng!"
Cốc nước đầy nước sôi, khiến người bệnh thả tay ra.
Cốc nước trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, nước sôi bắn tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647229/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.