Sau đó Tần Lâm cũng đi ra từ sau, mọi người có hơi không nhận ra, nhìn mãi mới nhận ra anh.
"Đậu má, Tần thiếu gia?"
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, bởi vì nhiều người nghe nói Tần Lâm chết rồi, cũng có người nói Tần Lâm chạy trốn đến nông thôn rồi, dù là như thế nào thì nhìn thấy Tần Lâm xuất hiện thì cũng vô cùng kinh ngạc.
Có điều ngay sau đó mọi người lập tức lộ ra vẻ ngại ngùng.
"Ha ha, không thể gọi là Tần thiếu gia nữa, gọi là Lão Tần đi!"
"Đúng, gọi Lão Tần đi, nghe rất thân mật, ha ha ha!"
Nhà họ Tần không còn nữa, Tần Lâm cũng không còn là đại thiếu gia nữa, vậy nên gọi Tần thiếu gia cũng không thích hợp nữa.
Vu Cường nói: "Lúc nãy tôi gặp Tần Lâm trước tiệm cắt tóc, vừa vặn cậu ta không có xe nên tôi lôi đến đây cùng luôn".
Vu Cường không quan tâm Tần Lâm có thực sự có xe không, dù sao anh ta cũng cho rằng không có là không có nên cứ giới thiệu như vậy.
Không ít người nở nụ cười khinh bỉ.
Lúc còn đi học, Tần đại thiếu gia giàu có biết bao, rất nhiều người theo sau nịnh bợ, tranh nhau bợ đít anh, không ít nữ sinh cũng vô cùng ái mộ anh.
Kết quả bây giờ, tham gia buổi họp lớp mà còn phải đi nhờ xe người khác, ngại ngùng thật.
Sau khi Vu Cường đến, một bạn học nam đột nhiên nói.
"Đúng rồi Lão Tần, lần họp lớp này chúng ta trả tiền riêng, tổng giám đốc Vu chưa bảo cậu nhỉ, nhà hàng Vị Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1647189/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.