Bịch!
Trương Huy ngã xuống đất, toàn bộ gạch đá xanh đều bị vỡ nát, lục phủ ngũ tạng lộn phèo, một bên mặt đã hoàn toàn mất cảm giác, nhưng cơn đau bị va đập lại truyền khắp cơ thể.
Trương Huy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một cái tát lại có thể tát ông ta thành ra thế này!
Sức mạnh này phải lớn như thế nào chứ?
Trương Huy từng luyện võ công, nói dao súng đâm không thủng cũng không hề khoa trương chút nào, tuy nhiên chỉ vì một cái tát mà khiến ông ta thành ra nửa sống chết nửa, thực sự không thể tin nổi.
Sau đó, Tần Lâm giơ một chân lên, giẫm vào bên mặt còn lại của Trương Huy.
Mặc dù chỉ là một chân, nhưng giẫm trên mặt Trương Huy giống như núi Thái Sơn đè lên vậy.
Thậm chí ông ta có thể nghe thấy tiếng xương của mình đang bị Tần Lâm giẫm đến mức vỡ nứt, cái cảm giác có thể cảm nhận đầu mình sắp bị giẫm nát thực sự quá đáng sợ.
“Xin đại sư tha mạng!”
Nếu như Trương Huy còn không cầu xin tha mạng, e rằng thực sự sẽ bị giẫm chết.
Tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, loáng cái cuộc giao đấu đã kết thúc.
Trước đó Trương Huy còn ở đó chắp tay khoác lác rằng Tần Lâm là con ruồi, ông ta là dao giết trâu gì gì đó.
Ngay sau đó đã bị Tần Lâm giẫm dưới chân, gào thét cầu xin tha mạng.
Người nhà họ Tần há hốc mồm, sao tên Tần Lâm này lại lợi hại thế chứ!
Trương Huy ai? Ông ta là một đại sư danh tiếng lừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1646934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.