Lúc hai ngườichạy tới bệnh viện, Trần Cẩn Ngôn vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, mà cửa bên ngoài hành lang, Mộ Hoa bỗng nhiên cũng cũng ở đó, còn có mộtngười phụ nữ ngồi ở trên ghế khóc suốt, Quý Minh Vũ vẫn cúi thấp đầu tựa vào góc tường không nói gì, không khí giữa hai người có phần cứng ngắc!
Lâm An Bắc dẫn Doãn Vị đến gần, Mộ Hoa nhìn thấy hai người đầu tiên, vộivàng đứng lên chào hỏi, chìa tay muốn bắt tay với Lâm An Bắc, thái độthân thiết nhún nhường, giống như hai người là bạn thân quen biết nhiềunăm:“An Bắc tới rồi, tác giả Doãn cũng đến đây sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm An Bắc gật đầu một cái, ôm nhẹ Doãn Vị vẫn còn đang hoảng sợ trực tiếpđi qua ông ta, cũng không thèm nhìn tới cánh tay phải đang chìa ra, QuýMinh Vũ liếc nhìn hai người, đôi mắt đỏ gay, cả người run rẩy, xem ratình trạng không tốt.
“Thế nào rồi?”
“Không biết, vừa mớibị đưa vào.” Giọng nói Quý Minh Vũ như trải qua tang thương khàn đục khó nghe, liếc nhìn Doãn Vị ngồi ở bên cạnh thất lạc hồn phách giống mình,lên tiếng gọi cô: “Tiểu Vị?”
Doãn Vị ngỡ ngàng quay đầu nhìn QuýMinh Vũ, mắt không có tiêu cự nhìn về phía anh giống như người xa lạ,không biết có đang nhìn anh hay không. Trong lòng Quý Minh Vũ rất khóchịu, thấy dáng vẻ Doãn Vị khác thường như vậy, làm anh nghĩ tới việc đã từng bỏ lỡ đứa bé kia, chắc hẳn trong lòng Doãn Vị cũng không chịu nổi.
“Tiểu Vị, em có thể giúp anh đưa mẹ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067995/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.