Doãn Vị thật không ngờ tên khốn Lâm An Bắc lại thật sự thực hiện lại nhữngđộng tác đêm hôm đó một lần nữa, đầu óc mê man, buổi chiều ngày hôm saumới dần tỉnh lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng tên cầm thú kianữa.
Xốc chăn mỏng lên, trong phòng ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu loang lổ, trên thảm trải sàn hiện lên những vệt lốm đốm lớn nhỏkhác nhau, mà trên da thịt mềm mại, dấu vết mập mờ màu tím thẫm phủ kíntoàn thân, cả người không chút vải phơi bày bên ngoài không khí lạnhlẽo, đỉnh hồng gặp lạnh ngạo nghễ dựng thẳng.
Khoác áo ngủ đãchuẩn vị sẵn ở bên giường, mở cửa phòng đi ra ngoài, lửa đốt trong lòsưởi còn chưa tắt hẳn, phòng lớn như vậy không có điều hòa cũng thật ấmcúng, ánh nắng ấm áp từ khắp xung quanh chiếu vào, thoải mái dễ chịu làm người khác lười biếng.
“An Bắc, An Bắc”
Doãn Vị đi tìm một vòng quanh nhà, phòng sách, phòng tắm, phòng bếp đều không thấy Lâm An Bắc, cau mày, lại đi đâu mất rồi.
Bụng bắt đầu biểu tình sôi lên òng ọc, mà trong phòng bếp không có thứ gì ăn được, nhà ở nơi này chỉ thỉnh thoảng mới tới, thức ăn đều là chuẩn bịngay lúc đó, tối hôm qua đi đến đây vội vàng, nên không có chuẩn bịtrước.
Ngồi xuống sofa trong phòng khách, định gọi điện cho LâmAn Bắc hỏi thì mới nhớ ra tối hôm qua cô không thấy điện thoại di động,chắc là rơi ở nhà họ Lâm rồi, nhưng tại sao điện thoại ở đây lại khônggọi được chứ?
Doãn Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.