Lâm An Chính phụng mệnh chở Lưu Cẩm về nhà xong, về đến nhà, lên tiếng chào hỏi liền chạy về phòng, có rất nhiều nguyên do không thể ở đây lâu. Cả nhà Lâm An Hiểu cũng lấy cớ con nên đi ngủ rồi trở về phòng, bởi vì trong lòng mọi người biết rõ, kế tiếp nhất định là giai đoạn tra xét, để tránh bị lạc đạn, vẫn nên phòng thân thì hơn.
Lâm An Chính cảm thấy mình vô tội nhất, vốn dĩ toàn bộ quá trình chẳng liên quan đến anh, kết quả anh phải phụ trách hộ tống công chúa thua trận hồi cung. Trở về phòng, anh cầm điện thoại di động lên nhìn, chỉ có mấy cái tin nhắn khuyến mãi, không còn gì khác.
Lâm An Chính thấy mình không độc tài tàn nhẫn giống Lâm Trì, cũng không quỷ kế đa đoan như Lâm An Bắc, nhưng tuyệt đối cũng không phải kiểu người dễ dàng buông tha, chỉ là người đó đã tỏ rõ thái độ như vậy, còn định vì người đàn ông kia mà sinh con đẻ cái, mình còn không biết xấu hổ quấn quít không buông hay sao?
Nhìn chăm chú vào dãy số quen thuộc trên màn hình, ngón tay vô thức vuốt dọc cạnh điện thoại, nhưng vẫn không nhấn xuống. Đợi đến khi điện thoại tắt màn hình lần nữa, anh mới như phục hồi tinh thần lại, nhấn lần nữa để màn hình sáng lên lại, quyết định nhấn chuỗi số kia.
Duẫn Vị tưởng rằng An Nhiên sẽ hỏi cô nhiều vấn đề, trình độ học vấn gia đình nghề nghiệp vân vân...những vấn đề này cô đã nghĩ qua cả, thế nhưng thật ngoài dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067967/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.