"Duẫn Vị?"
Lâm An Hiểu dò hỏi thử, mặc dù đã nghe tên cô ấy từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa đối với cô gái có thể chế ngự được con ngựa hoang Lâm An Bắc này, bản thân cô cảm thấy cực kì tò mò.
"Dạ đúng, chào chị, anh rể."
"Mọi người đừng hàn huyên nữa, đi xuống ăn cơm đi, không thể để khách quý của mẹ chờ lâu được!"
Lâm An Bắc nói một câu, từ ‘khách quý’ nói cực kì rõ, giống như sợ người khác không hiểu được thâm ý của anh, Trần Trí Hiên đang ôm ngang eo anh, hai chân cuốn lấy bắp chân của anh, bị anh bế thốc lên ôm vào lòng.
"Cậu ơi, cái mợ dưới lầu là khách quý sao? Khách rất quý à?"
Lâm An Bắc hưng phấn hôn lên trán cậu nhóc một cái, xoay người bế cậu nhóc xuống lầu, "Cái gì mà ‘cái mợ dưới lầu’, đó là ‘người dì quý’, biết chưa?"
Sợ tiểu công chúa của nhà họ Trần sẽ tỉnh giấc, Đường Kình Vũ không nề hà vất vả bế cô bé xuống lầu, Lâm An Hiểu và Duẫn Vị đi cuối cùng, hai người song song xuống lầu, Lâm An Hiểu kéo tay Duẫn Vị , "Em đừng để bụng, mẹ vẫn không biết chuyện của hai em, An Bắc cũng giấu rất kín, yên tâm đi, mọi người sẽ thích em mà."
"Cám ơn chị." Duẫn Vị cảm kích cười cười, mới vừa nãy bởi vì câu nói vô tâm của Trần Trí Hiên mà cảm thấy uất ức, bây giờ cuối cùng trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067966/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.