Buổi tối khi Đường Kình Vũ tan việc về nhà, toàn bộ căn nhà yên tĩnh, Lâm An Hiểu và Đường Tiểu Quai đều không trông thấy bóng dáng.
Những người này đi đâu cả rồi?
Buông gói hàng trong tay mới mang về từ chỗ người gác cổng, Đường Kình Vũ cầm điện thoại bàn cạnh sô fa lên gọi cho vợ, nhưng tiếng chuông lại đang vanglên trong phòng ngủ.
Đường Kình Vũ đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng mờ tối, trên giường lớn nhô lên một cái sườn núi nhỏ.
Tâm Đường Kình Vũ khẽ lay động, tiện tay nới lỏng cà vạt, ném tây trang trên mặt thảm, tung người một cái đè lên trên sườn núi nhỏ, lời tâm tình trong miệng anh còn chưa kịp nói ra, đột nhiên, gian phòng òa lên tiếng khóc kinh người.
Đây là? Đường Tiểu Quai?
Đường Kình Vũ vội vàng đứng dậy, vạch chăn ra, Đường Tiểu Quai giống như chó con cuộn chân lại, vùi trên gối, hai tay kê dưới mặt, thân thể đang khóc run lên đến cực kì đau lòng.
Điều này làm cho Đường Kình Vũ bị dọa sợ, cũng có một chút quẫn bách, tại sao thằng bé này lại chạy đến chỗ này. Vội vàng xoay người bé lại, bạn nhỏ Đường nhắm hai mắt, nước mắt lại không chịu thua chút nào tiếp tục rơi, khóc đến tim gan Đường Kình Vũ run lên.
"Được rồi được rồi, nam tử hán đại trượng phukhóc nhè thật mất mặt, mẹ đâu?"
Đường Tiểu Quai hai tuổi vẫn còn chưa biết nhiều từ, chỉ biết khóc không ngừng, quệt toàn bộ nước mắt nước mũi trên áo sơ mi Đường Kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tuong-ham-muon/2067963/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.