Điều này cũng đúng. Tô Mạt bỗng nhận ra duyên phận giữa con người với con người thật sự khó lường.
Ví dụ như bây giờ, cô đang cuộn mình trên ghế sofa chơi game, còn Tần Sâm thì bận rộn nấu ăn trong bếp. Rõ ràng một tháng trước, hai người chỉ là đối tượng xem mắt của nhau, bây giờ thì…
Phải nói rằng, bây giờ còn không bằng một tháng trước. Ít nhất thì một tháng trước “đối tượng xem mắt” này vẫn còn là mối quan hệ có thể công khai.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ cười rồi cúi đầu tiếp tục chơi game.
Đang chơi say mê, Tần Sâm từ bếp thò đầu ra hỏi: “Sườn em muốn ăn ngọt hay mặn?”
Tô Mạt ngẩng đầu, làm ra vẻ suy tư.
Tần Sâm nói giọng bình thản: “Không cần khách sáo.”
Tô Mạt nhướng nhẹ đuôi mắt, thăm dò hỏi mà không kỳ vọng nhiều: “50-50.”
Tần Sâm: “Được.”
Nói xong, anh liền tiếp tục bận rộn. Tô Mạt nhìn bóng dáng anh bận rộn, bỗng ngẩn người ra trong vài giây. Đây có được tính là có cầu ắt có ứng không?
Nửa giờ sau, đồ ăn được bày lên bàn, ba món mặn một món canh, hương vị đều đủ.
Gần đây Tô Mạt bận rộn công việc, đôi khi quá say mê mà quên mất ăn, trong tuần có ngày nào ăn đủ ba bữa thì cũng không quá hai ngày.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Tô Mạt theo phản xạ ngẩng đầu.
Đúng lúc đó, Tần Sâm nhìn về phía cô: “Ăn cơm thôi.”
Tô Mạt: “Ừm.”
Tần Sâm có đôi bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-trung-nhan/3596567/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.