“Đại sư huynh sao?”
Nghe lời sư mẫu nói, khóe miệng Tô Mạt khẽ nhếch lên. Vị đại sư huynh này của cô, khi cô vào nghề đã mười năm rồi nhưng chỉ nghe danh tiếng chứ chưa từng gặp mặt bao giờ. Ngoài việc biết người trong nghề gọi anh ta là Ngũ ca thì cô không biết gì thêm.
Bảo một người tuy cùng sư môn nhưng không hề có nói chuyênn qua mà đứng ra minh oan cho mình, thật lòng mà nói cô không hy vọng gì nhiều. Không phải cô thiếu tinh thần đoàn kết ‘đồng môn’ mà chủ yếu là cô rất thực tế.
Tuy nhiên, dù nghĩ vậy nhưng khi đối diện với sư mẫu Kỷ Linh thì cô lại nói khác: “Đến lúc đó lại làm phiền đại sư huynh rồi.”
Kỷ Linh nói: “Đều là người một nhà cả mà con nói gì mà phiền với không phiền chứ.”
Tô Mạt ngoan ngoãn cười: “Vâng.”
Cúp điện thoại với Kỷ Linh xong, Tô Mạt dựa vào ghế sofa xoa xoa đôi lông mày. Mấy ngày sau, Tô Mạt bận rộn với công việc. Cửa tiệm thì vẫn đóng, không biết bao giờ mới có thể mở lại.
Trong thời gian đó, Song Kỳ đã gọi điện cho cô một lần, cô gái này nhìn chung thì là người tốt cũng khá đơn thuần và tốt bụng, dù xem cô ấy như tình địch nhưng vẫn nhiệt tình giúp cô hỏi về vấn đề giấy phép môi trường.
“Chị Tô Mạt, chị có người quen nào ở huyện Trường Lạc không? Nghe nói có quen biết thì sẽ làm nhanh hơn.”
Tô Mạt: “Còn có chuyện này nữa à?”
Tô Mạt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-trung-nhan/3596566/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.