Sự thèm ăn và ham muốn nó chỉ là bản chất tự nhiên.
Ví dụ như bây giờ, ngay sau khi lời của Tần Sâm vừa dứt, trong đầu Tô Mạt đã tưởng tượng ra một vở kịch cấm trẻ con xem rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu hiện trên khuôn mặt cô đã thay đổi không ngừng. Tần Sâm cao lớn, đứng đó nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu, khoảng nửa phút sau đó, anh bước tới ôm cô từ sau, bàn tay anh bao bọc lấy tay cô, kéo cô mở cửa.
Khi cửa mở ra, một trái tim của Tô Mạt không thể ngừng run rẩy. Trước khi cô định thần trở lại, Tần Sâm đã đặt cô vào tấm cửa đóng kín.
Lúc này là hoàng hôn, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, trông không quá chói lóa nhưng lại rất mơ màng và lãng mạn, ít nhất đối với người như Tô Mạt là như vậy, người mới lần đầu trải qua tình yêu.
Giữ thanh thiên bạch nhật Tần Sâm cúi đầu hôn nhẹ vào sau cổ cô, sau đó là những nụ hôn nhẹ lên tai cô, bàn tay anh không yên phận mà khám phá dưới váy của cô, nắm chặt lấy đùi cô.
“Vết thương đã lành chưa?”
Tô Mạt mắt đỏ bừng vì cảm xúc, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Chưa khỏi.”
Tần Sâm: “Vậy…”
Giọng nói trầm ấm của Tần Sâm nghe thật dễ chịu, giống như một loại chất xúc tác vào những lúc như thế này. Nghe giọng điệu cố ý kéo dài của anh, Tô Mạt mím chặt môi. Ngay lúc cô cho rằng anh sẽ cố ý trêu chọc cô thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-trung-nhan/3596563/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.