Đường Vũ Khê và Hứa Hành Sơn hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ Tùy Qua đồng học lại bức bách người khác như vậy.
Tùy Qua vốn không muốn làm như vậy, nhưng ai bảo La Văn Uyên chủ động khích bác hắn. Nếu như người thua là Tùy Qua, La Văn Uyên sẽ lưu thể diện lại cho Tùy Qua sao? Hiển nhiên là không.
La Văn Uyên không ngờ tiểu tử này lại gây sự như vậy, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi thừa nhận, y thuật của cậu có chỗ độc đáo, nhưng muốn tôi nhận thua vẫn không thể, bởi vì căn bệnh của Hứa lão đã khỏi hẳn hay chưa, có tái phát hay không, còn cần thời gian nghiệm chứng, không phải sao? Nếu như cậu có can đảm, vậy chúng ta tìm thời gian, tỷ thí công bằng về y thuật, châm cứu, thì thế nào?
- Không cần, tôi sẽ không so với thầy.
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Thầy không xứng!
Cú "bạt tai" này thật sự rất có khí phách.
Sắc mặt La Văn Uyên trắng bệch, một lát sau mới nói:
- Cậu nhất định sẽ thua dưới tay tôi, rất nhanh thôi!
- Tôi nói rồi, thầy không xứng!
Sắc mặt Tùy Qua lại hiện lên vẻ cuồng ngạo.
Đường Vũ Khê đột nhiên cảm thấy khi tiểu tử này cuồng ngạo lại có mấy phần mị lực.
La Văn Uyên không muốn mất mặt thêm nữa, xoay người bước nhanh khỏi phòng khách, khởi động xe hơi, rời đi nhanh như chớp.
Sau khi La Văn Uyên rời đi, không khí trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3154328/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.