Chương trước
Chương sau
Đường Vũ Khê rất nhanh thu hồi ánh mắt, trên mặt hiện ra nụ cười sáng rỡ, thản nhiên cười nói:

- Hôm nay tôi cảm thấy rất vui mừng, vì trong lớp học nhìn thấy một khuôn mặt mới. Làm một giáo viên, hi vọng lớn nhất chính là trong tiết học có thể được nhiều học sinh đến lớp, thưởng thức. Tôi không ngờ, tối nay lại có một đồng học ngoài chuyên nghiệp tới nghe tôi giảng bài. Vị đồng học phía sau, mời đứng lên, tự giới thiệu mình với mọi người.

Tùy Qua đồng học đang không kiêng sợ thưởng thức vẻ đẹp của Đường Vũ Khê, đột nhiên thấy nàng chỉ tay về phía mình, nhất thời trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt:

- Nha đầu này đang mượn cơ hội làm khó dễ mình đây!

Làm sao bây giờ?

Chọn đại một cái tên, lừa dối vượt qua kiểm tra, hiển nhiên không thể nào, Đường Vũ Khê còn có thể không nhận ra hắn sao. Trực tiếp chuồn đi, hiển nhiên càng không có khả năng, Tùy Qua lại không biết thuật tàng hình, có thể biến mắt trước mặt nhiều người như vậy.

Tùy Qua ý thức được, hôm nay mình sẽ thua bởi nha đầu này.

Cho nên, Tùy Qua không thể làm gì khác hơn là đứng lên, tự giới thiệu mình:

- Tôi tên là Tùy Qua, là sinh viên năm nhất khoa thảo nghiệp chuyên nghiệp...

- Ồ, vậy sao?

Đường Vũ Khê ra vẻ kinh ngạc nói:

- Cậu là sinh viên khoa thảo nghiệp chuyên nghiệp sao? Cậu nói thật chứ? Tôi đã lên lớp mười mấy buổi, làm sao chưa từng thấy cậu?

- Đây không phải ép mình chủ động thừa nhận cúp học sao?

Tùy Qua thầm kêu nha đầu này thật là tàn nhẫn. Nhưng tình thế trước mắt, đối với Tùy Qua cực kỳ bất lợi, hắn không thể không thừa nhận.

Sau khi tính toán một hồi, Tùy Qua dứt khoát giả bộ thành khẩn, nói:

- Đó là vì trước kia em cúp học. Trước kia, em luôn xem tiết ngoại ngữ là thú dữ, cho nên thành tích ngoại ngữ từ trước đến giờ đều rất thấp. Sau khi lên đại học, vẫn cực kỳ sợ hãi và bài xích tiết ngoại ngữ, nhưng ba bạn cùng phòng của em vẫn làm công tác tư tưởng với em, không ngừng khích lệ em, bọn họ nói cho em biết tiết ngoại ngữ của cô giáo Đường rất hay, rất đặc biệt, rất thú vị, có thể làm cho người ta yêu thích môn ngoại ngữ từ sâu trong linh hồn, giống như người không hiểu âm nhạc, nghe qua khúc dương cầm của Chopin mà yêu âm nhạc vậy. Bọn họ thậm chí nói với em, nếu như em bỏ lỡ tiết học của cô Đường, đó chính là tổn thất lớn nhất cuộc đời, cũng là tiếc nuối lớn nhất từ khi sinh ra! Chính vì như thế, hôm nay em lấy hết dũng khí, mang theo tâm tình thấp thỏm bất an đến lớp của cô, hi vọng dùng hai này lỗ tai, lắng nghe ra được chân lý của môn ngoại ngữ, từ đó yêu thích môn học này. Về phần trước kia em bỏ học, kính xin cô Đường tha thứ.

Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đang ở bên cạnh chờ xem Tùy Qua bị chê cười đều sững sờ, thầm nghĩ tên nhãi này thật lợi hại, ngay cả chuyện cúp học cũng bị hắn nói rất đại nghĩa lẫm liệt, còn lợi dụng ba người bọn họ vuốt đuôi cô giáo. Hơn nữa, cách chém gió của hắn rất có trình độ, có cảnh giới, tiểu tử này chẳng lẽ trải qua trường đảng, chịu qua huấn luyện tương tự rồi sao?

Đường Vũ Khê làm như vậy, chỉ là nhất thời cao hứng, muốn trêu đùa Tùy Qua, khiến hắn lúng túng, khó xử một chút, nhưng không ngờ tên này công khai nịnh bợ mình. Nhưng được hắn nịnh bợ như vậy, Đường Vũ Khê cảm thấy trong lòng cũng thư sướng không ít, không tiếp tục làm khó Tùy Qua nữa, nói:

- Thật không ngờ, Tùy Qua đồng học lại quá thẳng thắn và chân thành nói ra ý nghĩ chân thật của mình. Nhưng tôi cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học mà thôi, trong lĩnh vực dạy học còn thiếu nhiều kinh nghiệm, cho nên tôi hi vọng thông qua chương trình học này, có thể giúp các bạn cùng tiến bộ. Ngoài ra, hi vọng Tùy Qua đồng học sau này ít trốn học. Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu lên lớp. Hôm nay trọng điểm bài giảng sẽ là khảo nghiệm kỹ năng nghe...

Tùy Qua đồng học thở phào nhẹ nhõm, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Giang Đào, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng.

Ba tên này, lại liên thủ chơi hắn một vố, sau này nhất định phải tìm cơ hội trả thù lại.

Mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt trước mặt mỹ nữ lại không phải chuyện nhỏ.

Trong lòng Tùy Qua cũng buồn bực, nha đầu Đường Vũ Khê này thoạt nhìn chỉ hai mốt hai hai tuổi, hắn vẫn cho rằng nha đầu này là tiểu sư tỷ năm ba hoặc năm tư, lần trước nàng cũng làm bộ thừa nhận rồi, không ngờ nàng biến hóa nhanh chóng, lại biến thành giáo viên ngoại ngữ của hắn.

Có áp lực!

Đột nhiên có thêm thân phận giáo viên như vậy, Tùy Qua đột nhiên cảm giác quan hệ giữa hắn và Đường Vũ Khê không thẻ còn tùy tiện, thoải mái như trước nữa.

Xem ra, từ tình cảm chị em thăng hoa lên tình cảm thầy trò, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Đường Vũ Khê khi giảng bài, phần lớn đều dùng tiếng Anh chính gốc, với trình độ anh văn sơ trung của Tùy Qua, căn bản không nghe hiểu Đường Vũ Khê đang nói cái gì, nhưng những ngôn từ huyền ảo vô cùng từ miệng Đường Vũ Khê thốt ra, phối hợp với thanh âm nhẹ nhành của nàng, phảng phất như thấp giọng niệm chú tiểu khúc Giang Nam, mặc dù nghe không rõ, nhưng rơi vào lỗ tai vẫn cảm thấy thoải mái.

Đột nhiên, trong đầu Tùy Qua ảo tưởng ra một bức tranh vẽ: hắn ngồi trong một trà lâu ở vùng sông nước Giang Nam, xung quanh hoa cỏ rực rỡ, nước chảy róc rách, hắn nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy trong tiểu lương đình trên núi đá, Đường Vũ Khê ngồi ngay ngắn trong đình, ôm một cây tỳ bà, nhẹ giọng khảy đàn, miệng hát ngọt ngào một tiểu khúc Cô Tô nghe không rõ nhưng rất hay. Còn Tùy Qua là một đại thiếu hào hoa giàu sang, vừa cắn hạt dưa uống trà, vừa nghe tiểu khúc, khinh bạc nhìn cô gái trong đình...

Lúc này, Tùy Qua rốt cục lĩnh ngộ được chân lý của tiết ngoại ngữ: nghe không hiểu từ, thật hay.

Trên bục giảng, Đường Vũ Khê đang hưng phấn giảng bài, thỉnh thoảng nàng lại nhìn về hướng góc phòng học, vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ ra sức ngọ nguậy, đứng ngồi không yên, ai ngờ Tùy Qua lại có dáng vẻ rất hưởng thụ, điều này làm cho Đường Vũ Khê hơi có chút hư vinh, nghĩ thầm chẳng lẽ mình giảng bài thật sự hay vậy sao?

Nếu như Đường Vũ Khê biết lúc này Tùy Qua đang xem nàng là tiểu cô nương xinh đẹp hát tiểu khúc Giang Nam, sợ rằng nàng lập tức ném phấn về phía Tùy Qua.

Hung hăng đập tới, tuyệt đối không nương tay!

Sau khi tan lớp, Tùy Qua vốn định chuồn đi, nhưng bởi vì nghe "Tiểu khúc" quá mê mẩn, quên mất chuồn đi trước. Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Đường Vũ khê đã đi về phía hắn.

Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng đều lộ ra vẻ mặt hả hê nhìn hắn:

Tùy Qua đồng học, bảo trọng!

- Cô Đường..., cô muốn làm gì?

Lần đầu tiên mặt đối mặt với Đường Vũ Khê với thân phận "giáo viên" , trong lòng Tùy Qua thật sự có chút khẩn trương, ngay cả ánh mắt sắc lang của hắn cũng thu liễm đi rất nhiều.

Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua đồng học trời không sợ, đất không sợ lại khẩn trương như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, cố ý nghiêm mặt nói:

- Em dám trốn tiết học của tôi, còn trốn nhiều như vậy, tôi đương nhiên phải tìm em nói chuyện rồi.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.