- Tôi. . . ngày mai tôi sẽ đi Đế kinh kêu oan!
Văn Đại Gia kích động nói.
- Văn Đại Gia, lão cũng đừng hấp tấp.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại, còn chưa tới lúc cần lão đích thân xuất mã.
Lam Lan cũng ở bên cạnh ra sức khuyên nhủ.
Những năm nay, chuyện khiếu kiện không phải dễ dàng như vậy.
Làm người viết báo, Lam Lan biết rõ mê hoặc trong đó, có không ít người kêu oan không có kết quả, ngược lại còn bị giam vào trong ngục. Văn Đại Gia lớn tuổi như thế, lại không còn cơ trí, nếu muốn đi "khiếu kiện", chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Chuyện này cứ giao cho tôi.
Tùy Qua nói với Văn Đại Gia và Văn Quốc Cường:
- Nếu như các người cũng tin lời tôi.
- Làm sao không tin cậu được chứ!
Văn Đại Gia nói:
- Cậu là n nhân nhà chúng tôi....!
- Mặc dù là ân nhân, nhưng chuyện này, hơn phân nửa cũng có quan hệ đến tôi.
Tùy Qua đột nhiên khẽ thở dài, nghe Văn Quốc Cường kể chuyện đã xảy ra, Tùy Qua mơ hồ tìm được một chút đầu mối.
Chuyện này rất rõ ràng, đối phương thật ra cũng không phải nhằm vào Văn Quốc Cường, nói chuẩn xác, là nhằm vào đôi chân của Văn Quốc Cường. Ông chủ mỏ than tỉnh Sán Tây kia muốn trị chân, hiển nhiên không dùng được thuốc men bình thường, cho nên bọn họ cũng không biết tìm được một tên "Tà lang trung" ở đâu, nghe phương thuốc dân gian "ăn gì bổ nấy".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3150121/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.