Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi Trầm Quân Lăng nhập định, Tùy Qua liền quay trở về căn phòng của Trầm Quân Lăng, sau đó không khách khí chút nào chiếm đoạt chiếc giường lớn của nàng.

Chiếc giường của Trầm Quân Lăng rất là thoải mái, nằm trên đó, Tùy Qua thoáng cái đã ngủ mất.

- Con rể tốt, đi ra ăn điểm tâm sáng.

Thanh âm của Tiêu Khanh Quân ở bên ngoài phòng vang lên.

Đêm qua, sau khi Tùy Qua trở về. Tuy rằng rất nhiều người đều tự giác rời khỏi, thế nhưng điểm này cũng không bao gồm cả Tiêu Khanh Quân. Ở trên sự nghiệp bảo vệ trinh tiết của nữ nhi, Tiêu Khanh Quân làm được công tác cực kỳ vững chắc, hoàn toàn không để cho Tùy Qua bất kỳ cơ hội nào. Bất quá, nàng cũng sẽ không lãnh đạm với hắn. Từng câu "con rể tốt" gọi lên, lại còn làm điểm tâm cho Tùy Qua - trứng gà cộng thêm bánh kem.

Thành thật mà nói, tài nấu nướng của Tiêu Khanh Quân vị nhạc mẫu tương lai này đúng thật không tới đâu cả. Bất quá Tùy Qua vẫn là ở dưới con mắt nhìn chăm chú của nàng đem bánh trứng gà hoàn toàn nuốt xuống bụng.

Sau đó, Tùy Qua đi tới trên sân thượng, kiểm tra tình trạng của Trầm Quân Lăng.

Lúc này, sương sớm mỏng, ánh mặt trời màu vàng vừa vặn phá vỡ mây mù, chiếu xuống trời đất trong thành phố Đông Giang, Trầm Quân Lăng trên sân phơi cũng bị nhuộm đãm một tầng ánh sáng màu vàng. Lúc này trên người Trầm Quân Lăng mặc một bộ áo ngắn tay dài tới thắt lưng màu trắng, thân dưới mặc một cái quần thể thao rộng rãi màu trắng, để hai chân trần, khép hờ hai mắt, mái tóc dài tùy ý thả ở phía sau lưng, mông đặt ở trên một tấm thảm yô-ga, thoạt nhìn thiếu đi vài phần quyến rũ thường ngày, lại sinh ra vài phần tư thái xuất trần.

- Con rể ngoan, nữ nhi của ta có đẹp không?

Lúc này, Tiêu Khanh Quân đi tới bên cạnh Tùy Qua, thấy hắn nhìn ngắm có chút ngây ngốc, liền thấp giọng dò hỏi.

Tùy Qua gật đầu, nói rằng:

- Rất đẹp!

Tiêu Khanh Quân liền nở nụ cười, nói rằng:

- Đó là đương nhiên Đó là đương nhiên. Cũng không nhìn một chút là ai sinh ra nó, nhớ năm ấy khi ta còn trẻ...chậc chậc, so với Quân Lăng chính là một khuôn đúc mà ra, đáng tiếc hiện tại đã già rồi...

- A di hiện tại vẫn là cùng với "già" không chút nào liên can. Nếu như ngươi cùng với Quân Lăng đứng chung một chỗ, người khác nhất định sẽ nghĩ đến hai người là tỷ muội.

Lời này của Tùy Qua mặc dù là khen tặng. Nhưng Tiêu Khanh Quân đích thật là phong vận vẫn còn, từ trên mặt của nàng thật đúng là nhìn không thấy vết tích nào của năm tháng.

- Con rẻ ngoan, thực sự là biết nói chuyện nha!

Tiêu Khanh Quân đi đến:

- Ngươi đã cảm thấy Quân Lăng nhà của chúng ta đẹp, vậy thẳng thắn cưới nàng a.

- Cưới?

Đầu của Tùy Qua thoáng cái đã lớn lên:

- A di, chúng ta bây giờ đều còn nhỏ, hình như còn chưa tới thời gian nói chuyện cưới gả đi.

- Nào có nhỏ? Ta lúc lớn cỡ tuổi ngươi vậy, liền cả Quân Lăng cũng đã sinh ra rồi.

Tiêu Khanh Quân nói rằng:

- Tục ngữ nói thật tốt. " Sớm gieo mạ sớm được gặt lúa, sớm sanh con sớm hưởng phúc". Các ngươi cũng nên nắm chặt...

Đầu của Tùy Qua đã lớn hơn.

May là, lúc này Trầm Quân Lăng bỗng mở mắt ra, đứng dậy nói rằng:

- Mẹ, người làm gì thế? Chào hàng con gái người sao? Con gái người ta hiện tại người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, còn chưa tới mức cần người chào hàng mà phải không?

- Ngươi nha đầu chết tiệt kia, mẹ còn không phải cũng là vì tốt cho ngươi sao!

Tiêu Khanh Quân nho nhỏ khiển trách Trầm Quân Lăng vài câu, sau đó lại nói:

- Lăng nhi, lúc này đều đã sắp hết năm rồi. Ta thấy ngươi cũng có thể cùng với tiểu Tùy trở về một chuyến, chúc mừng năm mới với người nhà của hắn,...

Tùy Qua vừa nghe, nhất thời cảm giác không ổn.

Lúc này nếu là mang theo Trầm Quân Lăng trở lại mừng năm mới. Như vậy Đường Vũ Khê bên kia sau đó nên ăn nói thế nào a? Huống chi, bởi vì đã mất đi hơn nửa đồng tử thân, nên Tùy Qua đối với Đường Vũ Khê đã sản sinh cảm giác có lỗi, cũng không thể lại một lần nữa vô tâm thương tổn nàng được. Còn có, tiểu Hoa có thể đang ở nhà chờ Tùy Qua cùng với nàng về nhà mẹ đẻ đấy. Nếu như Trầm Quân Lăng trở về cùng, tiểu Hoa tuy rằng trước mặt sẽ không tức giận, thế nhưng người chung quanh sẽ nghĩ như thế nào về nàng đây?

Chỉ là, Tiêu Khanh Quân đã mở miệng như vậy, Tùy Qua thực sự không biết nên cự tuyệt như thế nào.

Đang trong lúc khó xử, Trầm Quân Lăng lại giải vây nói:

- Không cần, ta dự định mấy ngày nay củng cố tu vi một chút. Lần sau lại đến đi, hơn nữa ta đã chuẩn bị xong lễ vật, đến lúc đó Tùy Qua mang về là được.

Tiêu Khanh Quân hung hăng trừng mắt với Trầm Quân Lăng đứa nữ nhi "không biết tranh giành" này một cái, sau đó xoay người đi vội vào trong nhà.

- Đừng nghe lời mẹ của ta, đầu của nàng cấu tạo cùng với thường nhân không giống nhau.

Trầm Quân Lăng hướng phía Tùy Qua thấp giọng nói rằng.

Tùy Qua cười cười, nói rằng:

- Kỳ thực mẹ ngươi rất tốt, rất quan tâm tới ngươi.

- Quan tâm ta?

Trầm Quân Lăng cười nói:

- Trong lòng ngươi kỳ thực rất oán giận nàng đi? Có nàng ở đây, ngươi ngay cả hôn ta một cái đều không được đấy!

Lời này của Trầm Quân Lăng thoáng cái đã điểm trúng chỗ yếu hại của Tùy Qua. Xem ra, sau đêm qua Trầm Quân Lăng đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Tư thái tiểu nữ nhi gia kia trên người nàng đã không biết lại phải lúc nào mới có thể thấy được nữa.

- Ta muốn trở về nhà cũ đây.

Tùy Qua hướng phía Trầm Quân Lăng nói:

- Luyện công thật giỏi, bảo trọng thật tốt.

-Lời cáo biệt của ngươi thực sự là quá quê mùa.

Trầm Quân Lăng nói, sau đó thật nhanh chóng tựa như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của Tùy Qua hôn một cái:

- Đây là tưởng thưởng dành cho công lao của ngươi tối hôm qua.

- Lời này của ngươi để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng ta làm gì ngươi rồi đấy...

- Miệng chó không mọc được ngà voi. Bất quá, ngươi con người này vốn là như vậy. Về sớm một chút đi, đừng để cho người trong nhà chờ lâu.

Trầm Quân Lăng hướng phía Tùy Qua nói rằng, sau đó đưa tay chỉnh sửa lại một chút tóc tai, y phục cho Tùy Qua. Thoạt nhìn giống như là một tiểu thê tử ân ái đang căn dặn trượng phu sắp sửa ra ngoài vậy.

- Ngươi không phải nói chuẩn bị cho người nhà của ta lễ vật rồi sao?

Tùy Qua giả vờ kinh ngạc nói.

- Đã sớm sai người đưa đi rồi, lẽ nào ta còn có thể để cho ngươi tự mình lấy về sao?

Trầm Quân Lăng nói rằng.

- Ngươi thực sự tặng lễ vật trở về?

Tùy Qua vốn dĩ chỉ là nhắc nhở, không nghĩ tới Trầm Quân Lăng cư nhiên thực sự làm được, hơn nữa còn đã sớm làm xong.

- Đương nhiên.

Trầm Quân Lăng nói:

- Ngươi đều biết tặng lễ chúc tết cho người nhà của ta, lẽ nào ta lại không biết sao?

- Ai, thật không nghĩ tới tiểu Quân Quân lại đức hạnh như vậy đấy!

Tùy Qua cười cười:

- Thế thì sang năm gặp lại nhé!

- Cút nhanh lên đi!

Trầm Quân Lăng cười mắng.

Tùy Qua cười ha hả, tiêu sái đi ra ngoài.

Bốn canh giờ sau, Tùy Qua rốt cục đã tới trạm xe lửa huyện Hoàng Bình.

Ở chỗ cửa xuất trạm, Tùy Qua đã đụng phải Thượng Đại Học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.