Chương trước
Chương sau
Nhưng, Tống Văn Hiên đã quyết định, bất luận như thế nào, cũng phải bảo đảm hảo cảm cả Tùy Qua đối với hắn và Tống gia.

Ngưu Duyên Tranh hoàn toàn không biết, Tống Văn Hiên đã xem hắn là đối thủ cạnh tranh.

Tùy Qua đang định ngồi lên xe Tống Văn Hiên rời đi, lúc này lại thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngoắc tay về phía hắn.

Tùy Qua tiến lên, nói với người kia:

- Dương hiệu trưởng, Ninh phu nhân, hai người đi đón người sao?

- Gọi Ninh tỷ.

Ninh Bội khẽ cáu giận nói.

Mặc dù là hoa khôi của trường Đông Đại hơn mười năm trước, nhưng hiện tại Ninh Bội vẫn còn rất phong vận, cũng có một loại cảm giác rất quyến rũ.

Thịnh tình không thể chối từ, Tùy Qua cũng không nên phụ tấm lòng của người ta, nói:

- Ninh tỷ, tôi gọi Ninh tỷ không sao, nhưng có Dương hiệu trưởng ở đây, có phải tôi gọi là phu nhân hiệu trưởng sẽ tôn kính hơn không?

- Tiểu Tùy, cậu khách khí rồi, nơi này cũng không phải trường học.

- Tùy Qua, đợi lát nữa tôi đón được người, cùng nhau ăn cơm đi.

Ninh Bội nói.

- Cái này. . . Không tiện lắm, gần sang năm mới rồi.

Tùy Qua nói.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Ninh Bội nói:

- Ngươi cũng phải nể mặt phu nhân hiệu trưởng một chút phải không?

Khi Tùy Qua đang do dự, đã thấy Ninh Bội vẫy tay kêu một người:

- Tỷ, ở đây.

Cô gái ôm đứa trẻ mới sinh đi tới trước mặt Ninh Bội, sau đó đưa mắt nhìn Tùy Qua:

- Ninh Bội. . . Hai người quen biết nhau sao?

Nhân sinh, đúng là trùng hợp.

Tùy Qua cũng không ngờ, cô gái hắn tình cờ ra tay giúp đỡ trên tàu, lại là tỷ tỷ của Ninh Bội.

Nhưng, nhìn kỹ, hai tỷ muội này thật sự có chút giống nhau. Nhưng nếu Ninh Bội trang điểm xinh đẹp, phong vận quyến rũ, thì tỷ tỷ của Ninh Bội lại lộ ra vẻ tiều tụy và già nua.

Sau khi giới thiệu, Tùy Qua mới biết được cô gái này tên là Ninh Nghiên, con gái của nàng lấy họ mẹ, tên là Ninh Nha, nhũ danh là Đường Đường.

Ninh Bội hỏi tỷ tỷ làm sao quen biết Tùy Qua, Ninh Nghiên liền kể lại tình huống lúc đó cho Ninh Bội.

Sau đó, Ninh Nghiên nói với Dương Chấn Thanh:

- Đông Đại của hai người đúng là là nhân tài lớp lớp, có thể bồi dưỡng ra một Tùy huynh đệ tài giỏi như vậy.

- Cái này, tôi cũng không dám kể công.

Dương Chấn Thanh nói:

- Tiểu Tùy là trung y thế gia, bản lãnh tổ truyền, tôi không có khả năng lớn như vậy. Nói ra, một giáo sư trong học viện y học của chúng tôi còn là bại tướng dưới tay Tiểu Tùy.

- Vậy sao, thì ra Tùy huynh đệ mạnh như vậy.

Ninh Nghiên nói.

- Tôi thấy chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, Tùy Qua, đến nhà chúng ta ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện.

Ninh Bội nói:

- Cậu xem, đây chính là duyên phận. Làm phiền Tùy Qua, dù gì cũng phải cảm tạ.

Phu nhân hiệu trưởng đã nói như vậy, từ chối nữa lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Cho nên, Tùy Qua gật đầu, kêu Tống Văn Hiên lái xe, cùng nhau đi tới nhà Dương Chấn Thanh.

Dương Chấn Thanh có vài bất động sản ở thành phố Đông Giang, hắn và Ninh Bội thường xuyên ở hoa viên thế kỷ Ngân Tọa trong thành phố.

Đối với người của thành phố Đông Giang, ở trong thế kỷ Ngân Tọa, vốn chính là một trong những tượng trưng thân phận.

Hôm nay cũng không biết là ngày tốt gì, hai chiếc xe vừa tới ga ra, một chiếc xe màu đen mang biển số chính phủ cũng chạy tới.

Xe mới vừa dừng hẳn, tài xế phía trên liền vội vàng nhảy xuống, mở cửa xe cho người trên xe.

Sau khi cửa xe mở ra, bên trong đi ra một người trung niên hơn ba mươi tuổi, mặc tây trang, thân hình có chút mập mạp, mang theo một loại phú quý.

Tùy Qua nhìn qua người này, thoáng cái nhận ra lai lịch của hắn: thị trưởng thành phố Đông Giang Quách Minh Phong.

Dù sao, vị này thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình và báo chí thành phố Đông Giang, cho nên Tùy Qua không muốn biết cũng không được.

Nhưng Quách Minh Phong hiển nhiên không nhận ra Tùy Qua, hơn nữa hắn hiển nhiên cũng không muốn biết Tùy Qua, chỉ cười với Dương Chấn Thanh:

- Dương lão sư, chúc mừng năm mới, hôm nay học sinh tới thăm thầy đây. Ninh phu nhân, tôi phải gọi cô là Ninh phu nhân sao, xem ra không thể gọi là sư muội rồi.

- Quách đại thị trưởng, ngài quá khen rồi.

Ninh Bội cười nói:

- Xem ra hôm nay cũng vừa vặn, nhà chúng ta nhất định là khách quý chật nhà rồi.

- Vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa đi.

Dương Chấn Thanh cười nói.

- Vậy thì quấy rầy lão sư rồi.

Quách Minh Phong phong độ bất phàm cười nói, đúng là rất có khí phách đại nhân vật.

Thấy Quách Minh Phong muốn lên lầu, tài xế của hắn lập tức bước đi như bay về phía thang máy, sau đó nhấn nút.

Vị tài xế này thân thủ còn rất linh hoạt, mặc dù trong tay ôm theo hai chai Mao Đài, nhưng hành động cũng nhẹ nhàng.

Đinh!

Thang máy vừa đến, tài xế lại ấn nút thang máy, để tránh cửa thang máy khép lại.

Quách Minh Phong mời Dương Chấn Thanh và Ninh Bội đi vào trước.

Dù sao, Dương Chấn Thanh cũng là lão sư của Quách Minh Phong, cấp bậc cũng cao hơn Quách Minh Phong một bậc, khiêm nhường là chuyện nên làm.

Sau đó, dựa theo phô trương trên quan trường, Quách Minh Phong sẽ không nhường cho ai tiến vào thang máy nữa.

Đám người còn lại, bao gồm tài xế của Quách Minh Phong, dĩ nhiên chỉ có thể đợi một chiếc thang máy khác.

Không ngờ Tùy Qua cũng không hiểu quy củ quan trường, hơn nữa hắn căn bản cũng không muốn hiểu, cho nên hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức đi vào thang máy. Tốc độ của Tùy Qua rất nhanh, cho nên thoáng cái đã vượt qua Quách Minh Phong, bước vào thang máy trước.

Lúc này, Quách Minh Phong nhíu mày. Hắn thầm nói tên học sinh này làm sao không hiểu quy củ, ta dù gì cũng đường đường là thị trưởng, ngươi không thể để ta vào thang máy trước sao.

Quách Minh Phong chau mày như vậy, tài xế của hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra rồi.

Cho nên, khi Tùy Qua bước vào trong thang máy, tài xế kia cũng nhích tới gần cửa thang máy, hơn nữa còn nghiêng vai, mặc dù động tác rất nhỏ bé, nhưng trong mắt Tùy Qua, Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh, ý đồ quá rõ ràng, Tên tài xế rõ ràng muốn dùng bả vai đẩy Tùy Qua qua một bên, như vậy có thể làm cho Quách Minh Phong bước vào thang máy trước.

Mặc dù Tùy Qua nhìn thấy động tác nhỏ này, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.

Bởi vì hắn căn bản không cần làm gì, đừng nói tên tài xế dùng bả vai đụng Tùy Qua, cho dù hắn lái một chiếc xe tải tới đụng, cũng đừng mơ tưởng đụng đến nửa phần của Tùy Qua.

Nhưng, Tùy Qua không nhúc nhích, lại không có nghĩa Tống Văn Hiên cũng không nhúc nhích làm.

Tống Văn Hiên đang suy nghĩ làm thế nào “cạnh tranh tình cảm” với Ngưu Duyên Tranh, lúc này lập tức thấy cơ hội, cho nên Tống Văn Hiên thi triển Tiên Thiên chân khí, tát một cái.

Bốp !

Tài xế của Quách Minh Phong còn chưa rõ tình huống, đã hung hăng bị ăn một cái tát, hơn nữa cái tát này còn không nhẹ, trực tiếp khiến hắn lảo đảo qua một bên, trên mặt còn lưu lại năm đầu ngón tay.

Còn Tùy Qua, vẫn không biểu hiện gì, đi vào thang máy trong, sau đó nói với Ninh Nghiên:

- Mau vào đi, đợi lát nữa thang máy phải đi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.