Chương trước
Chương sau
Sau khi Ninh Nghiên đi vào, Tùy Qua lại nói với Quách Minh Phong:

- Quách thị trưởng, mau vào đi, thang máy còn rất nhiều chỗ, chẳng lẽ ngài còn phải đợi “thang máy đặc biệt” của mình?

Quách Minh Phong mỉm cười, đi vào thang máy, nhưng nụ cười vẫn hơi có chút mất tự nhiên.

Quan viên, càng ở địa vị cao, lại càng chú ý các loại quy củ, lại càng không chịu được chuyện trong mắt có nửa hạt cát. Loại thói quen xấu này, lưu truyền từ thời xa xưa, đến nay vẫn không thay đổi.

Quách Minh Phong mặc dù không phải một đại tham quan, nhưng đối với quy củ quan trường quả thật vẫn rất chú ý, lúc này bị một tiểu tử học sinh “qua mặt”, cổ họng như bị mắc nghẹn, luôn cảm giác có chút khó chịu.

Nhưng với hàm dưỡng lâu dài của Quách Minh Phong, đương nhiên sẽ không dễ dàng biểu lộ ra.

Kết quả, ngoại trừ tài xế của Quách Minh Phong, tất cả những người còn lại đều chui vào trong thang máy.

Cũng may, Ninh Bội cũng là người mồm miệng khéo léo, rất có kinh nghiệm trong chuyện làm không khí sống động.

Vì vậy, sau khi vào nhà Dương Chấn Thanh, Ninh Bội nói dăm ba câu, không khí lúng túng thoáng chốc được hóa giải. Thấy sư muội kiêm sư mẫu xinh đẹp nhanh nhẹn như vậy, trong lòng Quách Minh Phong không khỏi có chút cảm khái. Nhớ năm đó, khi Quách Minh Phong còn trẻ, cũng từng rung động với Ninh Bội, chẳng qua khi đó Quách Minh Phong không có quyền thế và địa vị như hôm nay, cũng không có khí chất như hôm nay, thậm chí ngay cả can đảm theo đuổi Ninh Bội cũng không có.

Hôm nay, mặc dù Quách Minh Phong có tiền vốn và can đảm, thì Ninh Bội lại đảo mắt biến đổi, trở thành sư mẫu của hắn. Vì vậy, Quách Minh Phong cũng xem như hoàn toàn từ bỏ.

Mặc dù Dương Chấn Thanh và Ninh Bội mời tiệc, nhưng lại không phải Ninh Bội đích thân xuống bếp, mà Ninh Bội mời một đầu bếp khách sạn. Đợi sau khi không khí sinh động, Ninh Bội liền dẫn tỷ tỷ Ninh Nghiên và cháu gái Ninh Nha đi rửa mặt mũi.

Lúc này, bên trong phòng khách chỉ còn lại Dương Chấn Thanh, Quách Minh Phong và Tùy Qua.

Tài xế của Quách Minh Phong sau khi mang quà tặng lên, cũng thức thời trở lại xe chờ đợi. Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh ra đứng trên ban công rộng rãi, nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp thổ nạp linh khí thiên địa.

Dương Chấn Thanh không biết Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên và Tùy Qua có quan hệ như thế nào, nói với Tùy Qua:

- Tiểu Tùy, nếu không mời hai vị lão nhân kia đến phòng khách ngồi đi, ngoài ban công gió rét trời lạnh.

- Không sao.

Tùy Qua nói:

- Mặc dù hai người bọn họ là lão nhân, nhưng thể cốt còn cường tráng hơn người trẻ tuổi.

Quách Minh Phong không nói gì nữa, nhưng hắn tựa hồ nhận thấy Dương Chấn Thanh xem trọng Tùy Qua còn hơn hắn, thì quả thực có chút khó tin.

Cho nên, Quách Minh Phong không lộ thanh sắc nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, xem bộ dạng có vẻ là học sinh?

Dương Chấn Thanh mỉm cười, nói:

- Đúng, là học sinh Đông Đại chúng ta. Đông Đại chúng ta có thể có đệ tử như vậy, tôi cũng cảm thấy mát mặt. Tiểu Tùy à, nghe nói cậu có mở một công ty y dược, hơn nữa làm ăn còn rất tốt.

- A, vậy sao, vậy đúng là trẻ tuổi tài cao rồi.

Lời nói của Quách Minh Phong mặc dù khách khí, nhưng trong giọng nói cũng không có nhiều ý khen tặng.

Chuyện này dĩ nhiên rất bình thường, trong mắt người tham chính ở Hoa Hạ, cho dù thương nhân có tiền nhiều thế nào, rút cuộc vẫn chỉ là “Dân” mà thôi, không đáng lọt vào mắt bọn họ. Vì vậy, theo Quách Minh Phong thấy, Dương Chấn Thanh sở dĩ coi trọng Tùy Qua, đại khái cũng chỉ vì còn trẻ thành danh, đại khái có cái gì có thể làm ăn hợp tác với Dương Chấn Thanh, để Dương Chấn Thanh có được chút chỗ tốt mà thôi.

Sau khi biết rõ thân phận của Tùy Qua, Quách Minh Phong cảm thấy thoải mái, triển khai phong phạm lãnh đạo, rất nhanh chủ đạo đề tài, nói chuyện quốc gia đại sự với Dương Chấn Thanh, để Tùy Qua hoàn toàn không có đường chen vào nói.

Đàm luận quốc gia đại sự, tình thế phong vân quốc tế, vốn là thế mạnh của Quách Minh Phong, hơn nữa hắn cảm thấy thanh thiếu niên như Tùy Qua, có lẽ nóng lòng muốn biểu hiện mình, hơn phân nửa sẽ tìm cơ hội cắm vào mấy câu, như vậy Quách Minh Phong có thể chỉ đạo Tùy Qua một chút, để Tùy Qua thấy được thiếu sót và chênh lệch của mình.

Ai ngờ, Tùy Qua lại không cắm vào câu nào, giống như không có chút hứng thú với chủ đề của Quách Minh Phong.

Hơn nữa, Dương Chấn Thanh thấy Tùy Qua không có hăng hái nói chuyện, hắn cũng từ từ mất đi hăng hái nói chuyện, không khí lại lộ ra vẻ ngột ngạt.

Đúng lúc này, Ninh Bội và Ninh Nghiên rốt cục đi ra.

Thấy Ninh Bội và Ninh Nghiên, ánh mắt Quách Minh Phong và Dương Chấn Thanh chính là sáng ngời:

Thật là một đôi hoa tỷ muội vưu vật!

Phật dựa kim trang, người nhờ y trang, lời này thật không sai.

Lúc trước Ninh Nghiên, phong trần mệt mỏi, mặt mộc, hơn nữa còn ôm hài tử, cho nên phong tư của nàng dĩ nhiên bị che lấp. Còn hiện tại, sau khi được Ninh Bội tỉ mỉ chỉnh trang, thay một bộ y phục thời thượng, lập tức biến thành một thiếu phụ cấp vưu vật. Nhất là khi Ninh Nghiên và Ninh Bội đứng chung một chỗ, càng làm cho Quách Minh Phong và Dương Chấn Thanh cùng sinh ra rồi một loại ý niệm tà ác trong lòng.

Lúc này, Quách Minh Phong thấy Ninh Nghiên sau khi chỉnh trang cẩn thận, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Từ trên người Ninh Nghiên, Quách Minh Phong không chỉ tìm được những thứ ảo tưởng khi còn trẻ trên người Ninh Bội, cũng tìm được những thứ Ninh Bội không có: hiền thục và dịu dàng.

Nhưng Quách Minh Phong lại trấn tỉnh lại, thầm mắng mình bụng đói ăn quàng, Ninh Nghiên mặc dù xinh đẹp, có hàm dưỡng, nhưng người ta là phụ nữ đã có chồng, hơn nữa ngay cả hài tử cũng đã có, hắn còn có thể nghĩ gì.

Lúc này, Ninh Bội lại cười nói:

- Thế nào, Quách đại thị trưởng, tỷ tỷ của tôi có xinh đẹp không?

- Xinh đẹp, rất xinh đẹp.

Quách Minh Phong nói, trong lòng như xáo trộn cảm xúc.

- Đó là dĩ nhiên, ai kêu đó là tỷ tỷ của tôi.

Ninh Bội cười nói:

- Nhưng tỷ tỷ tôi, không chỉ xinh đẹp, nấu ăn lại càng tuyệt. Dĩ nhiên hôm nay cũng chuẩn bị ba món ăn, đợi lát nữa mời mọi người nếm thử, xem xem ba món ăn đó là gì. Đúng rồi, đoán trúng có thưởng nha.

- Nha đầu chết tiệt, đúng là chị nấu em khen ngon.

Ninh Nghiên cười cười, đeo một chiếc tạp dề vải lên người.

Nhìn Ninh Nghiên đeo tạp dề, ánh mắt Quách Minh Phong càng sáng ngời. Hắn không biết vì sao, cảm thấy khi Ninh Nghiên đeo tạp dề, lại gợi cảm, hấp dẫn như vậy, khác hẳn lực hấp dẫn hắn từng nhìn thấy ở những nữ nhân khác.

Quách Minh Phong đột nhiên ý thức được, nữ nhân này chính là nữ nhân hắn vẫn tha thiết ước mơ.

Không bao lâu, Ninh Nghiên đã làm xong ba món ăn.

Các món còn lại, đầu bếp cũng đã chuẩn bị xong.

- Món ăn không nhiều như khách sạn lớn, mong các vị thông cảm.

Ninh Bội bắt đầu mời mọi người đến bên bàn ăn.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Ninh Bội nói với Tùy Qua:

- Cũng mời hai vị trưởng bối vào đi. . .?

Tùy Qua gật đầu, kêu Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh đến bên cạnh bàn ăn.

- Hai vị lão nhân, các vị là trưởng bối của Tiểu Tùy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.