Chương trước
Chương sau
- Anh... Anh ngậm máu phun người!

Chu Thiên Hải nói:

- Anh đang chỉ trích không có căn cứ.

- Không có căn cứ? Thật sự là không hề căn cứ sao?

Tùy Qua cười lạnh nói:

- Mới vừa rồi là ai nói phương thuốc của tôi là dã phương thuốc, phương thuốc dân gian, không có hiệu quả gì? Muốn Lam dẫn chương trình cho ông xem lại đoạn phát ngôn vừa rồi hay không?

Chu Thiên Hải lập tức nghẹn lời.

Nếu như đã phản kích, Tùy Qua đương nhiên không có ý định nhẹ nhàng bỏ qua cho Chu Thiên Hải như vậy, tiếp tục nói:

- Có người rất thích đứng ở trên cao chỉ trỏ người khác, dùng chuyện này chứng minh mình không tầm thường, trình độ cao bao nhiêu, trên thực tế chỉ là muốn nhiều người biết tới. Chu giáo sư, nếu như tôi nhớ không lầm, trước kia ông lên TV công kích công ty thuốc Đông y của tôi, khi đó ông phê bình đúng là hết sức nha. Đáng tiếc một người y thuật thấp như ông, có tư cách gì đi phê bình chỉ điểm người khác? Mà hiện trạng Hoa Hạ trước mắt hết lần này tới lần khác lại xem ông là người nổi danh, mà người có bổn sự chân chính, người muốn tiến thủ lại không thể xuất đầu. Cho nên chỉ có những người như ông, quả thực chính là tội nhân ngăn cản thuốc Đông y tiến bộ! Thậm chí là tội nhân dân tộc.

- Ngậm máu phun người! Ngậm máu phun người ah!

Chu Thiên Hải tức giận nói:

- Tôi nhiều năm qua dạy học trồng người như vậy, vì quốc gia bồi dưỡng bao nhiêu nhân tài Trung y, anh dám nói tôi là tội nhăn cản trở Trung y phát triển? Anh quả thật là vu oan, ác ý phỉ báng!

- Có giáo sư như ông, đối với ngươi học sinh kia chính là một loại bất hạnh.

Tùy Qua thở dài.

- Anh đang nói hưu nói vượn!

Chu Thiên Hải giận dữ, tức giận khóe miệng co rúm lại.

- Tôi chẳng muốn tranh luận với anh, tố chất của anh quá thấp, anh chỉ thuần túy là đang càn quấy, nói hưu nói vượn mà! Chẳng lẽ tôi dạy học trồng người, mang Trung y truyền thừa xuống còn sai hay sao?

- Ông không phải đang truyền thừa, ông đang chà đạp Trung y.

Tùy Qua không chút khách khí nói:

- Vào thời cổ đại, truyền thừa Trung y thường thường đều là một sư phụ dạy một đồ đệ. Phương thức truyền thừa này nhìn thì như đang tư tàng, dường như bất lợi với Trung y phát triển. Nhưng mà vì cái gì trước kia Trung y lại dần dần tiến bộ lên cơ chứ? Ngược lại trong những năm gần đây vào lúc Trung y được xưng là phát triển mạnh, ngược lại Trung y cùng thuốc Đông y thanh danh quá xấu, danh tiếng càng ngày càng kém, đây là vì cái gì? Cũng bởi vì bản thân những kẻ làm lão sư như ông có vấn đề, không chỉ có y thuật không được, chưa nói tới y đức cái gì đó, cho nên càng hại những học sinh ra, hại cả ngành thuốc Đông y!

- Trái lại, thời cổ đại một sư một đồ, hơn nữa đồ đệ đi theo sư phụ học nghệ trong thời gian không dưới mười năm, mà đồ đệ phải theo từ khâu lấy thuốc, làm từ những chuyện cơ bản mà làm lên, kiến thức cơ bản vững chắc, học đồ phẩm tính đoan chính mới có thể chính thức được sư phụ thưởng thức, đạt được sư phụ truyền thừa. Truyền thừa như vậy tuy dạy dỗ đồ đệ không nhiều, nhưng mà cho dù y thuật hay y đức đều vượt qua thử thách. Trái lại hiện tại một lão sư dạy mấy trăm học trò, hơn nữa chất lượng bản thân giáo sư không ra gì.

Tùy Qua tiếp tục nói:

- Cho nên tôi nói ông ngày sau đừng nên dạy học sinh nữa, tiếp tục lên TV ‘ biểu diễn ’ là được."

- Anh...

Dưới ngôn từ sắc bén của Tùy Qua công kích, Chu Thiên Hải suýt nữa xuất huyết não.

- Tùy tiên sinh nói thật tốt.

Một nữ khán giả nói:

- Giáo sư ngày nay, nghiệp không tinh ai cũng biết, đức không lập ai cũng rõ. Mà danh tiếng "Giáo sư" này lại có thể an hưởng bổng lộc, ngồi không ăn bám, học sinh tội gì!

- Không nghĩ tới văn chương của cô tốt như vậy.

Tùy Qua cười nói.

- Tôi là giáo viên đại học văn học Đại Giang.

Nữ nhân này tươi cười hàm xúc, nói:

- Tùy tiên sinh, anh có thể phát minh ra sản phẩm dưỡng da mỹ dung như ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’ này quá thần kỳ, lại có y thuật tinh xảo như thế, so với những người được xưng là ‘ giáo sư ’ lợi hại hơn nhiều. Kỳ thật, ‘ luận dược ’ với những người này tôi cảm thấy đang hạ thấp danh tiếng của anh đấy.

- A... Tôi thích cách tán thưởng rất thẳng thắn của cô.

Tùy Qua cười nói:

- Nhưng mà học thuật Hoa Hạ cũng tốt, y học giới cũng được, làm nghiên cứu, làm kế thừa không được, nhưng mà làm thối quy tắc thì rất tốt, hiện tại vẫn còn đang phân biệt đối xử, cậy già lên mặt. Đừng nhìn tôi hiện tại có chút danh tiếng, nhưng mà tại lĩnh vực Hoa Hạ thuốc Đông y căn bản không có lực hiệu triệu hay sức ảnh hưởng thực tế nào, bởi vì này ngành sản xuất này do những tên giáo sư vô năng đang thao túng, đại biểu cho lợi ích của bản thân, nếu như hôm nay tôi đẩy ra sản phẩm mới, có lẽ những người này lập tức sẽ nhảy ra công kích tôi, công kích sản phẩm của tôi, miệng lưỡi của những người này cũng lừa gạt đa số người dân, không hề tin tưởng cái gì ăn đậu xanh có thể trường thọ, ăn sống cá chạch có thể chữa bệnh là nói dối, tôi chỉ có thể đánh bại những kẻ này, làm cho nhiều người thấy được bộ mặt của bọn chúng mà thôi.

- Nói còn hay hơn hát!

Chu Thiên Hải lạnh lùng nói:

- Các ngươi kẻ xướng người hoạ, tôi đang có cảm giác cô gái này hình như là người cò mồi của anh đấy.

- Thả cái rắm con mẹ ông đấy! Con mẹ ông mới là cò mồi, cả nhà của ông mới là cò mồi.

Vốn là tài nữ, thục nữ đột nhiên biến thành phụ nữ chanh chua cay nghiệt. Không có biện pháp, trong nội tâm cô gái này Tùy Qua chính là ân nhân, thần tượng của nàng, nàng không cho phép có kẻ nào vu oan hắn. Trong mắt của người khác có lẽ đau bụng kinh chỉ là một loại chuyện rất nhỏ, rất tầm thường, nhưng mà đối với nàng mà nói chính là ác mộng mỗi tháng, thế cho nên mỗi tháng sắp tới lúc hành kinh, nàng cũng đã bắt đầu bất an, lo nghĩ cùng mất ngủ, sau đó chờ những người kia tới nàng cơ hồ bị giày vò như sắp điên lên. Nếu như có thể vĩnh viễn thoát khỏi tra tấn này, đối với nàng mà nói là chuyện hạnh phúc nhất đời.

Mà Tùy Qua chính là hy vọng của nàng, cho nên nàng nguyện ý không tiếc hình tượng bản thân bảo vệ Tùy Qua.

- Thấy không! Thấy không, tôi thấy những lời lúc trước là không sai! Tùy tiên sinh nói không sai, cũng bởi vì những kẻ gọi là chuyên gia như ông vô lương tâm, Trung y mới bị hủy hoại thảm như vậy! Ông làm sao xứng làm lão sư, ông không xứng!

Nữ sinh từ trong túi móc ra một tấm đơn khám bệnh, vốn ý định cho Tùy Qua tham khảo bệnh tình, không nghĩ tới ngược lại biến thành chứng cớ.

Lam Lan nhìn qua đơn khám bệnh, nói:

- Đúng vậy, đây là đơn khám bệnh của bệnh viện nhân dân. Chu giáo sư, tôi cảm thấy ông không cần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Sắc mặt Chu Thiên Hải lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà sự thật như thế, hắn lại biết ăn nói cũng không làm nên chuyện gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.