Bàn tay màu đen cũng không lùi bước, trực tiếp áp xuống hư ảnh áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, tựa hồ muốn nghiền nát những hư ảnh áo giáp này.
- Phát!
Trong miệng Tùy Qua nhẹ nhàng phun ra một chữ phát, trong khoảnh khắc, khi bàn tay màu đen bóp áp những hư ảnh áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, những “giáp lôi” này đồng loạt xảy ra nổ tung, Tịch Lịch Nguyên Khí châu trong áo giáp cũng nổ tung.
Bàn tay màu đen hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nếm thử lợi hại của “giáp lôi” do Tùy Qua thả ra , trong bạo tạc khổng lồ, bàn tay màu đen lại bị toạc ra một vết rách, lực lượng giảm bớt, cho nên liền rút về trong thành, còn Tùy Qua và Tang Thiên cùng nhau chạy trốn.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã bỏ chạy ra ngoài trăm dặm.
Lúc này Tang Thiên mới nói:
- Tùy lão đệ, hôm nay thật là đạo cao một thước, ma cao một trượng, vừa rồi tu vi của ma đầu kia cũng quá lợi hại, chỉ sợ đã đến Nguyên Anh hậu kỳ rồi?
- Có lẽ là Hóa Thần kỳ.
Tùy Qua lắc đầu, trong lòng có chút buồn bực, ma vật trong thành ma quỷ, chỉ sợ không thua kém Thiên Thủy Ma Hoàng trong Như Mộng Thủy cốc, quả nhiên là ma diễm ngập trời.
- Hóa Thần kỳ?
Tang Thiên hít vào một hơi:
- Hóa Thần kỳ... có thể chống lại thế nào?
- Mặc dù ma đầu là Hóa Thần kỳ, nhưng chỉ công kích chúng ta từ xa, có lẽ còn có băn khoăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-tien-thieu/3148200/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.