Nói rồi chàng chỉ một tảng đá lớn bên vệ đường. Chu Chỉ Nhược đáp:- Không đâu, trong lúc này lòng thiếp đang rối như tơ vò, không nghe vào tai được, đi thêm một lát cho lòng thiếp lắng xuống rồi hãy nói. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_yTrương Vô Kỵ gật đầu, đưa tay nắm tay nàng, thủng thẳng bước đi. Chu Chỉ Nhược cầm tay chàng vào một con đường mòn, đi đến bốn năm dặm rồi mới nói:- Được rồi, chàng nói cho thiếp nghe đi.Nàng đi đến một khối sơn thạch, trước một bụi cây rậm rạp hai người sánh vai ngồi xuống. Trương Vô Kỵ mới đem việc Triệu Mẫn nắm trong tay một nắm tóc vàng của Tạ Tốn khiến chàng không thể nào không chạy theo kể lại đầu đuôi. Chu Chỉ Nhược nghe xong ngồi thừ ra hồi lâu không nói năng gì. Trương Vô Kỵ nói:- Chỉ Nhược, nàng có trách ta không?Chu Chỉ Nhược nghẹn ngào đáp:- Thiếp làm biết bao nhiêu chuyện sai lầm, chỉ trách mình thôi, lẽ nào lại trách chàng? Có điều, Vô Kỵ ca ca, trong lòng thiếp vẫn một lòng một dạ chân tình đối với huynh.Trương Vô Kỵ vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, dịu dàng nói:- Trên đời này mọi chuyện đưa đẩy tới làm sao liệu trước được, nàng cũng đừng quá đau lòng.Chu Chỉ Nhược ngẩng mặt lên nói:- Vô Kỵ ca ca, thiếp có một câu hỏi, chàng phải thật lòng trả lời, không được che đậy chút nàoTrương Vô Kỵ nói:- Được, ta sẽ không dấu gì nàng.Chu Chỉ Nhược nói:- Thiếp biết được trên đời này có bốn người con gái thực lòng yêu chàng. Một người là Tiểu Chiêu nay đã đi qua Ba Tư, một người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366396/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.