Chàng quay lại nói:- Mẫn muội, thôi mình cũng đi cho xong.Ngờ đâu chàng nhìn quanh không thấy bóng dáng Triệu Mẫn đâu cả. Trong mấy hôm nay, Triệu Mẫn lúc nào cũng ở bên cạnh chàng như hình với bóng, Trương Vô Kỵ chột dạ, hỏi:- Triệu cô nương đâu?Trong bụng kêu thầm: "Hỏng rồi, chắc là lúc Chỉ Nhược nằm trong lòng ta, Mẫn muội trông thấy, tưởng mình chưa quên tình xưa nghĩa cũ nên bỏ ta mà đi chăng?". Chàng vội vàng chen vào đám đông tìm kiếm. Chưởng kỳ sứ Liệt Hỏa Kỳ Tân Nhiên nói:- Khải bẩm giáo chủ, thuộc hạ trông thấy Triệu cô nương xuống núi rồi.Trương Vô Kỵ lòng đau như cắt: "Mẫn muội bỏ hết mọi thứ để theo ta, cùng nhau trải qua bao nhiêu hoạn nạn, ta phụ nàng sao đành". Chàng bèn quay sang nói với Dương Tiêu:- Dương huynh, việc ở đây nhờ ông thay mặt giải quyết, tôi phải đi trước một chút.Chàng quay sang Không Văn, Không Trí cáo từ, rồi chào Du Liên Châu, Trương Tòng Khê, Ân Lê Đình mọi người, sau cùng nói với Chu Chỉ Nhược:- Chỉ Nhược, muội cố bảo trọng, mình sẽ gặp lại sau.Chu Chỉ Nhược cúi đầu không trả lời, chỉ nhè nhẹ gật đầu, từ khóe mắt mấy giọt lệ long lanh rơi xuống.Trương Vô Kỵ thi triển khinh công chạy như bay xuống chân núi. Suốt mấy dặm đâu đâu cũng thấy anh hùng hào khách từ chùa Thiếu Lâm trên đường về, chàng không muốn chào hỏi ai, nên lẻn theo ngang hông họ mà chạy nhưng trước sau vẫn không thấy bòng dáng Triệu Mẫn đâu. Chàng chạy một mạch đến ba chục dặm, trời đã về chiều, người đi trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366395/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.