Tạ Tốn hai mắt đã mù trên hai chục năm, công phu nghe tiếng gió biện luận đã rất thuần thục, lấy tai thay mắt quen lắm rồi. Còn Thành Côn hai mắt mới bị máu che mờ, nhìn ra mờ mờ ảo ảo, đột nhiên như người mù đánh đấm loạn xạ. Thành Côn trong lòng kinh hãi không biết tính sao, chỉ còn cách hai tay sử dụng Tiểu Cầm Nã Thủ thật nhanh như gó táp mưa sa, thi triển hết độc chiêu này đến độc chiêu khác, nghĩ thầm: "Không thể để cho y đánh trúng thêm một chưởng nào nữa, phải làm đủ mọi cách ra khỏi hầm đấu tiếp".Quần hùng ai nấy nhích lại miệng hầm, lòng bàn tay người nào cũng đổ mồ hôi, chỉ nghe tiếng hò hét của Thành Côn và Tạ Tốn vọng lên không dứt, xem ra chưa phân thắng bại. Bỗng nghe Thành Côn kêu lên một tiếng thảm thiết, kế đó hai bóng người từ dưới địa lao cùng bay vọt lên.Dưới ánh mặt trời, cả Thành Côn lẫn Tạ Tốn hai mắt đều ứa máu, sừng sững nhìn nhau không ai cử động. Thì ra trong khi kịch đấu, Tạ Tốn hai tay gạt ra tấn công vào hai bên hông Thành Côn. Thành Côn mừng rỡ kêu lên:- Trúng!Bàn tay phải ngón tay giữa và ngón tay trỏ lập tức đâm vào hai mắt Tạ Tốn. Đó là chiêu Song Long Sang Châu, một chiêu vốn dĩ thật tầm thường nhưng xen vào dùng trong Tiểu Cầm Nã Thủ lại có uy lực rất lớn, đối phương thể nào cũng phải lách đầu qua tránh, bàn tay trái lập tức quét qua thể nào cũng trúng huyệt Thái Dương của địch. Ngờ đâu Tạ Tốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366388/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.