Thế nhưng thương thế của Ân Ly mỗi lúc một nặng. Hòn đảo này ở về biển Nam, quá nửa những cây cỏ Y Kinh của Hồ Thanh Ngưu không đề cập tới, tuy chàng tinh thông y dược biết bệnh của Ân Ly có thể chữa được nhưng không có thuốc men. Khổ nổi trên đảo cây cối lại chỉ toàn là những bụi thấy nhỏ, chỉ có thể dùng làm củi đun chứ không có thể kết thành bè để mạo hiểm vượt biển. Nếu chàng không biết y thuật thì chỉ lo lắng mà thôi, còn trong tình cảnh này thật chẳng khác gì dao nhọn ngày đêm đâm nhoi nhói vào tim. Một buổi chiều, chàng nhai một ít dược thảo dùng cho hạ sốt, mớm cho Ân Ly, thấy nàng không nuốt nổi, trong lòng chua xót, nước mắt lã chã rơi trên mặt cô gái.Ân Ly đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười nói:- A Ngưu ca ca, huynh đừng quá đau khổ. Muội muốn được xuống dưới âm phủ kiếm tên tiểu quỷ chết non lòng lang Trương Vô Kỵ. Muội sẽ nói với y rằng trên trần thế có một người là A Ngưu ca ca, đối với muội thật là tử tế, so với ngươi Trương Vô Kỵ gấp nghìn gấp vạn lần.Trương Vô Kỵ nghẹn ngào không biết phải nói sao, có nên nói cho nàng biết mình chính là Trương Vô Kỵ hay chăng. Ân Ly lại nắm tay chàng nói:- A Ngưu ca ca, trước sau muội vẫn không nhận lời lấy huynh, huynh có giận muội không? Muội nghĩ chắc chỉ vì huynh muốn muội vui lòng, cho nên nói dối muội thế thôi. Muội tướng mạo xấu xí, tính tình lại quái đản, sao huynh lại muốn lấy muội?Trương Vô Kỵ đáp:- Không đâu, ta không nói dối muội đâu. Muội là một cô gái tình sâu ý nặng, mong được lây muội là nguyện vọng bình sinh của ta. Để khi nào muội khỏi rồi, mọi việc mình tính toán xong cả thì sẽ làm lễ cưới, muội nghĩ có phải không?Ân Ly giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trương Vô Kỵ, lắc đầu nói:- A Ngưu ca ca, muội không thể nào lấy huynh được đâu. Tâm hồn muội đã sớm hứa lấy tên lang tâm hung ác Trương Vô Kỵ kia rồi… A Ngưu ca ca, muội có điều hơi sợ, khi xuống dưới âm rồi, không biết có gặp lại y không? Y có đối xử với muội hung hăng như trước kia không?Trương Vô Kỵ thấy nàng ăn nói tỉnh táo, hai má ửng hồng, trong lòng kinh hãi ngầm: "Đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu, không lẽ hôm nay là ngày cuối cùng của nàng sao?". Chàng ngẩn ngơ xuất thần, không nghe nàng nói gì cả. Ân Ly nắm chặt tay chàng, hỏi lại một lần nữa. Trương Vô Kỵ nhỏ nhẹ đáp:- Y vĩnh viễn đối với muội thật tử tế, coi muội chẳng khác gì báu vật.Ân Ly hỏi:- Liệu có được bằng một nửa huynh đối với muội không?Trương Vô Kỵ đáp:- Nói có trời đất, Trương Vô Kỵ thành tâm thành ý yêu thương muội, y đã sớm hối hận việc hồi đó y dữ dằn với muội rồi. Y… y đối với muội, thật chẳng khác gì ta đối với muội, không khác một tí nào.Ân Ly thở hắt ra, miệng mỉm cười:- Nếu… nếu thế thì muội cũng an tâm…Bàn tay nàng cầm Trương Vô Kỵ từ từ lỏng ra, hai mắt nhắm nghiền, sau cùng hơi thở ngừng bặt Trương Vô Kỵ ôm xác nàng trong tay, nghĩ thầm đến khi nàng tắt hơi cũng vẫn chưa biết mình là Trương Vô Kỵ. Trong bao nhiêu ngày qua, nàng hôn mê nên không cách nào chàng có thể nói cho Ân Ly hay chân tướng của mình, đến lúc lâm chung nàng tỉnh lại một chút thì không còn kịp nữa. Thực ra đã đến nước này, nói hay không nói có khác gì nhau. Chàng đau khổ, khóc không thành tiếng chỉ nghĩ thầm: "Nếu không phải vì Triệu Mẫn làm nàng bị thương trên mặt, lại đem nàng ném xuống biển rộng thì bệnh tình của nàng chưa hẳn đã không chữa nổi. Nếu Triệu Mẫn không bỏ rơi mình trên hoang đảo này, chỉ vài ngày là về đến Trung Nguyên, mình đã có cách cứu được nàng". Chàng hậm hực nói lên thành tiếng:- Triệu Mẫn ơi, ngươi lòng dạ có khác gì rắn rết, có ngày ngươi vào tay ta, Trương Vô Kỵ nhất quyết không tha cho ngươi đâu?Bỗng từ sau lưng có tiếng người lạnh lùng nói:- Để xem khi huynh thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của cô ta, xem huynh có dám hạ thủ hay không.Chàng quay lại thấy Chu Chỉ Nhược đứng trong gió, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường. Chàng vừa đau lòng, vừa xấu hổ nói:- Ta đã thề trước xác của biểu muội, nếu không đích tay tru diệt yêu nữ, Trương Vô Kỵ này không còn mặt mũi nào sống trong trời đất nữa.Chu Chỉ Nhược nói:- Có thế mới là một người con trai có chí khí chứ.Nàng tiến lên, ngồi sụp xuống bên cạnh xác của Ân Ly khóc lóc một hồi. Tạ Tốn nghe tiếng khóc, lần theo tiếng mà đến, biết được Ân Ly đã chết cũng không khỏi thương tâm. Trương Vô Kỵ đi đến bên bóng râm cạnh vách núi đào một cái huyệt. Trên đảo đất thịt thật nông, chỉ mới hai thước đã đến một lớp đá hoa cương, trong tay lại không có cuốc xẻng gì, đành phải bỏ Ân Ly vào trong chiếc hố nông đó, đến khi định lấp đất lên, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của nàng đầy vết máu, nghĩ thầm: "Nếu đổ đất đá lên e rằng làm nát mặt nàng mất". Chàng bèn bẻ mấy cành cây xếp lên người nàng rồi mới nhè nhẹ xếp đá lên tưởng như dẫu nàng đã chết rồi nhưng vẫn còn cảm giác, nên sợ đá đè xuống làm nàng đau. Chàng lại bẻ một thân cây, bóc lớp vỏ đi, dùng con dao găm của Ân Ly khắc lên trên khúc gỗ: "Ái thê Thù Nhi Ân Ly chi mộ", bên dưới khắc thêm "Trương Vô Kỵ cẩn lập". Chàng chôn cất xong rồi, năm phục xuống khóc lóc. Chu Chỉ Nhược khuyên nhủ:- Ân cô nương đối với huynh một tấm chung tình, huynh đối với nàng cũng nhân nghĩa tột cùng rồi. Chỉ cần huynh đừng quên những điều đã thề hôm nay, giết Triệu Mẫn báo cừu cho nàng, Ân gia muội tử ắt cũng mỉm cười nơi chín suối.Trương Vô Kỵ đau lòng khiến bao nhiêu chất độc ngưng tụ nơi đan điền lại tan ra hết, phí mất mấy ngày công phu, lại phải từ từ ngưng tụ lại, đến lúc đẩy được hết chất độc ra cũng mất đến hơn mười ngày nữa. Trên hòn đảo khí hậu nóng bức, trái cây dại rất nhiều, tha hồ hái nên không sợ đói, sống qua ngày không có gì là gian nan. Chu Chỉ Nhược biết Trương Vô Kỵ đau lòng vì cái chết của Ân Ly, lại căm giận tính gian trá của Triệu Mẫn, thêm tội nghiệp cho Tiểu Chiêu phải ra đi nên càng hết lòng hết sức dịu ngọt với chàng để mong bù lại.Trương Vô Kỵ tốn không ít thời gian vận thần công giúp Tạ Tốn khu trừ hết chất độc rồi, định giúp cho Chu Chỉ Nhược nhưng nghĩ lại phương pháp loại trừ chất độc này, một chưởng đặt vào sau lưng đối phương, một chưởng đè vào trên bụng, hai người thanh niên nam nữ, làm sao lại có thể đụng da chạm thịt như thế được? Thế nhưng nếu không vận công bằng cách này thì không thể nào đem Cửu Dương Chân Khí trút vào người nàng cho nên mấy ngày liền vẫn trù trừ không biết tính sao.Chiều hôm đó Tạ Tốn bỗng nói:- Vô Kỵ, con thử nghĩ xem mình sẽ phải ở trên đảo này bao lâu?Trương Vô Kỵ bần thần đáp:- Cái đó cũng khó nói lắm, chỉ mong có thuyền bè nào đi ngang qua cứu mình đưa về Trung Thổ.Tạ Tốn nói:- Hơn một tháng nay, con có thấy ở xa xa có bóng dáng chiếc thuyền nào không?Trương Vô Kỵ đáp:- Không thấy.Tạ Tốn nói:- Thế đó! Không chừng ngày mai có thuyền đến đây, mà cũng có thể một trăm năm nữa không ai đến cả.Trương Vô Kỵ thở dài:- Hòn đảo hoang này chơ vơ trên biển cả, không phải nằm trên đường đi của thuyền bè, mình làm thế nào để về được Trung Thổ quả thật là mờ mịt.Tạ Tốn nói:- Hừ, thuốc giải thật không biết làm sao mà có. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán nằm trong cơ thể, trừ việc tay chân bải hoải không hơi sức, có còn hại gì khác không?Trương Vô Kỵ nói:- Nếu không lâu thì cũng không hại gì bao nhiêu nhưng nếu để chất độc xâm nhật vào thịt xương, nếu để lâu tạng phủ không thể nào không thương tổn.Tạ Tốn nói:- Vậy ư? Sao con không tìm cách nào trừ khử chất độc cho Chu cô nương? Con nói con và Chu cô nương biết nhau từ nhỏ, năm xưa khi con bị trúng hàn độc của Huyền Minh thần chưởng, cô ta từng có ơn với con. Một thục nữ ôn nhu đức hạnh như thế, kiếm đâu cho ra? Hay là con chê cô ấy không được đẹp?Trương Vô Kỵ vội đáp:- Không, không phải đâu. Chu cô nương mà còn không đẹp thì trên đời này còn ai mới đẹp nữa?Tạ Tốn nói:- Vậy ta đứng ra làm chủ hôn cho con lấy cô ấy làm vợ. Cái hủ lễ nam nữ thụ thụ bất thân kia không còn gì phải cấm kỵ nữa.Chu Chỉ Nhược đứng bên nghe hai người nói chuyện, bỗng thấy nói đến mình, thẹn đỏ bừng cả mặt, liền đứng dậy toan chạy đi. Tạ Tốn nhảy tới giang hai tay chặn nàng lại cười nói:- Không được đi đâu, không được đi đâu. Hôm nay ta nhất định làm mối cho hai cô cậu rồi.Chu Chỉ Nhược hờn dỗi nói:- Tạ lão gia tử đừng đùa cợt nữa. Mình phải tìm cách nào quay về Trung Thổ, ai lại nói những chuyện lăng nhăng ấy bao giờ?Tạ Tốn cười ha hả nói:- Trai lấy vợ gái lấy chồng là chuyện chung thân đại sự, sao lại bảo là chuyện lăng nhăng? Vô Kỵ, cha mẹ con ở trên hoang đảo cũng tự mình bái trời đất thành hôn. Hai người đó nếu khi xưa không phá cái lệ của thế tục, thì hôm nay làm gì có tên tiểu tử này? Huống chi hôm nay lại có nghĩa phụ con đứng chủ hôn. Hay là con không thích Chu cô nương? Hay con không muốn khu trừ chất độc trong cơ thể cô ta chăng?Chu Chỉ Nhược ôm mặt toan chạy nữa, Tạ Tốn nắm áo cô ta kéo lại cười nói:- Cô chạy đi đâu? Chẳng lẽ ngày mai mình không gặp nhau nữa à? À, ta biết rồi, cô không muốn gọi lão già mù này là nhạc phụ chứ gì?Chu Chỉ Nhược vội nói:- Không, không, không phải đâu. Tạ lão gia tử là hào kiệt đời nay…Tạ Tốn nói:- Thế là cô bằng lòng chứ gì?Chu Chỉ Nhược đáp:- Không, không.Tạ Tốn nói:- Chắc cô thấy đứa con nuôi ta không ra gì phải không?Chu Chỉ Nhược im lặng giây lát mới nói:- Trương công tử võ công trác tuyệt, danh dương giang hồ Được… được người chồng như thế, còn mong gì hơn nữa? Có điều… có điều…Tạ Tốn nói:- Có điều sao?Chu Chỉ Nhược háy Trương Vô Kỵ một cái nói:- Huynh ấy… huynh ấy trong lòng thích là thích Ân cô nương, là Triệu cô nương, là Tiểu Chiêu.Tạ Tốn nghe vậy nói:- Ân cô nương mất rồi! Tiểu Chiêu đi Ba Tư sẽ không còn gặp lại nữa. Con tiểu tiện nhân Triệu Mẫn hại mình đến nước này, không lẽ Vô Kỵ vẫn còn chấp mê chưa tỉnh hay sao? Vô Kỵ, ngươi tự mình nói ra ta nghe nào.Trương Vô Kỵ trong lòng bối rối, nghĩ đến nụ cười giọng nói của Triệu Mẫn chỗ nào cũng khiến rung động lòng người, giá như lấy được nàng chung sống với nhau đếu răng long đầu bạc thì thật là mãn nguyện, thế nhưng lại chuyển qua nhớ tới gương mặt nát bấy của Ân Ly, đầy vết kiếm máu me vội nói:- Triệu cô nương là kẻ thù của ta, ta muốn giết cô ta để báo thù cho biểu muội.Tạ Tốn nói:- Thấy chưa, Chu cô nương có còn nghi ngờ gì nữa không?Chu Chỉ Nhược nói nhỏ:- Tiểu nữ vẫn chưa yên tâm. Trừ phi… trừ phi lão gia bảo huynh ấy… phải thề đi. Nếu không thà tiểu nữ để cho chất độc phát ra mà chết chứ không chịu để cho huynh ấy giúp cháu khu trừ chất độc.Tạ Tốn nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m- Vô Kỵ, mau thề đi.Trương Vô Kỵ quỳ xuống nói:- Ta Trương Vô Kỵ nếu như quên mối thù của biểu muội thì trời đất không tha.Chu Chỉ Nhược nói:- Muội muốn huynh nói cho rõ ràng, đối với Triệu cô nương ra sao?Tạ Tốn nói:- Vô Kỵ, con nói cho rõ ra chứ "trời đất không tha" mơ hồ quá.Trương Vô Kỵ lớn tiếng nói:- Yêu nữ Triệu Mẫn ra công gắng sức phục vụ hoàng đế Thát tử, làm khổ bách tích, hại cả nghĩa sĩ võ lâm, lại ăn trộm bảo đao của nghĩa phụ, làm hại biểu muội Ân Ly. Trương Vô Kỵ nếu còn sống ngày nào thề sẽ không quên mối thù đó, nếu như vi phạm xin trời hại ta.Chu Chỉ Nhược cười nhạt nói:- Chỉ sợ lúc đó huynh lại không đành lòng xuống tay thôi.Tạ Tốn nói:- Thôi ta bảo đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, mình là giang hồ hào kiệt, đâu có nệ gì mấy chuyện lễ nghi lôi thôi phiền phức, chi bằng hai đứa hôm nay bái đường thành thân cho xong đi. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán này trừ được sớm ngày nào tốt ngày nấy.Trương Vô Kỵ vội nói:- Không được! Nghĩa phụ, Chỉ Nhược, xin hai người nghe con nói một lời. Ân cô nương đối với hài nhi tình thâm ý trọng, từ bé cô ta đã mong mỏi lấy hài nhi làm chồng, còn hài nhi trong lòng cũng muốn lấy nàng làm vợ, tuy hai người chưa có cưới xin nhưng cũng có cái tình phu phụ. Nàng chết xác còn chưa lạnh, lẽ nào hài nhi đã đi lấy người khác cho đành?Tạ Tốn trầm ngâm rồi nói:- Con nói thế cũng phải, vậy thì ý con ra sao?Trương Vô Kỵ nói:- Cứ như ý hài nhi, hôm nay con sẽ cùng Chu cô nương đính ước hôn nhân để giúp nàng trừ độc chữa thương cho tiện. Nếu trời cho mình về được Trung Thổ, đợi khi hài nhi giết được Triệu Mẫn, đoạt lại đao Đồ Long trả về cho nghĩa phụ, lúc đó sẽ kết hôn với Chu cô nương, có thế mới vẹn cả đôi bề.Tạ Tốn cười đáp:- Con tính thế thật là gọn. Thế nhưng nếu như tám năm, mười năm mình chưa về được Trung Thổ thì sao?Trương Vô Kỵ nói:- Ba năm sau, dù mình có rời khỏi đảo này hay không, lúc đó cũng xin nghĩa phụ chủ trì hôn sự cho hài nhi.Tạ Tốn gật đầu, quay sang hỏi Chu Chỉ Nhược:- Chu cô nương, cô tính sao?Chu Chỉ Nhược cúi đầu không trả lời, một lát sau mới nói:- Tiểu nữ chỉ là một đứa con gái cô khổ lênh đênh, tự mình làm gì có chủ ý? Mọi sự xin nhờ lão gia tử định đoạt cho.Tạ Tốn cười ha hả nói:- Hay lắm, hay lắm, ba người mình một lời là xong. Hai đứa chúng bay bây giờ là vị hôn phu phụ, không còn gì phải úy kỵ nữa. Vô Kỵ, thôi con trừ độc cho đứa con dâu của ta đi.Nói xong ông hùng dũng đi về phía sau núi. Trương Vô Kỵ nói:- Chỉ Nhược, nỗi đau lòng của ta nàng có rộng lượng tha thứ được không?Chu Chỉ Nhược mỉm cười:- Cũng chỉ vì thiếp xấu xí cho nên chàng mới duỗi ra, chứ nếu phải là Triệu cô nương xem, chỉ sợ tối hôm nay đã…Nàng nói tới đây quay đầu ra chỗ khác, không muốn nói thêm nữa. Trương Vô Kỵ đột nhiên động tâm, tự hỏi: "Khi cả bọn còn trên cùng một chiếc thuyền trôi bồng bềnh, ta đã từng si tâm vọng tưởng, cưới cả bốn nàng. Kì thật lời nói của Chỉ Nhược không sai, trong lòng ta thực sự yêu thương lại là con yêu nữ vô ác bất tác, âm độc giảo hoạt kia. Ta thật không đáng gọi là anh hùng hào kiệt khi mê luyến nữ sắc, chẳng biết đâu là thiện đâu là ác".Chu Chỉ Nhược quay lại thấy chàng đứng ngơ ngẩn xuất thần, nên đứng lên toan đi ra chỗ khác. Trương Vô Kỵ giơ tay nắm tay nàng kéo một cái, không ngờ Chu Chỉ Nhược công lực chưa hồi phục, chân không có chút hơi sức nào, lảo đảo ngã luôn vào lòng chàng, vùng vẫy mãi không đứng lên được, hờn dỗi nói:- Rồi cả đời thiếp sẽ bị chàng hiếp đáp thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]