Ân Ly được đắp thuốc cao của người Ba Tư rồi nhưng cơn sốt vẫn không giảm, nói mê lảm nhảm không ngừng. Nàng ở trên biển mấy ngày, bệnh rồi lại thêm gió lạnh, thuốc kia chỉ dùng để trị ngoại thương, không trị được nội phong tà. Trương Vô Kỵ trong lòng lo lắng, đến ngày thứ ba trông thấy nơi xa xa phía đông có một hòn đảo nhỏ liền bảo người lái thuyền quay về hướng đó.Mọi người lên trên đảo rồi, tinh thần thấy thoải mái hơn. Hòn đảo đó chỉ độ vài dặm, đầy những bụi cây thấp và hoa cỏ. Trương Vô Kỵ nhờ Chu Chỉ Nhược trông coi Ân Ly, Triệu Mẫn rồi đi lách hoa vạch cỏ xem có loại thuốc nào không. Thế nhưng trên đảo hoa cỏ khác với Trung Thổ nhiều, phần lớn chàng không biết. Trương Vô Kỵ càng đi càng xa, đến lúc tối mịt mới kiếm được có một vị, đành phải quay về, đem vị thuốc đó nhai nát mớm cho Ân Ly.Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn mê man bất tỉnh ở một bên, không khỏi lo lắng, xem mạch cho nàng, thấy mạch đập vững vàng đều đều, cũng không có gì lạ, nghĩ là sau khi bị thương, đi biển mệt mỏi, tới đảo rồi thì ngủ nhiều như vậy. Qua một hồi lâu, cuối cùng nàng tỉnh lại, thấy Trương Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt, mỉm cười nói:- Huynh nhìn tôi có chuyện gì? Không nhận ra tôi sao?Trương Vô Kỵ cười nói:- Cô ngủ rất lâu, ta lo lắng một hồi lâu, sợ thương thế của cô tái phát, cô cảm thấy như thế nào?Triệu Mẫn nói:- Không biết là chuyện gì không thoải mái, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-do-long-ky/1366333/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.