Chương trước
Chương sau
Những câu đó rạch ròi có lý, không ngang tàng mà cũng không luồn cúi, cả Trương Vô Kỵ lẫn Triệu Mẫn đều ngầm tấm tắc khen là đanh thép. Kim Hoa bà bà ánh mắt sáng lên nói:- Thì ra lúc tiên sư viên tịch cũng đã truyền lại di mệnh, định người kế nhiệm chức chưởng môn, thế thì hay lắm. Vậy là vị nào đó? Xin cho gặp mặt.Lời nói của bà ta lúc này so với khi nói chuyện với Đinh Mẫn Quân có vẻ khách sáo hơn nhiều. Chu Chỉ Nhược tiến lên thi lễ nói:- Bà bà vạn phúc. Chưởng môn đời thứ tư của phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược, xin chào bà bà.Đinh Mẫn Quân lớn tiếng nói:- Sao không biết xấu, tự phong cho mình làm chưởng môn đời thứ tư của bản phái.Thù Nhi cười khẩy:- Vị Chu tỉ tỉ này tốt lắm, hồi ta ở Tây Vực vẫn thường được Chu tỉ tỉ thăm nom. Tỉ ấy không đáng làm chưởng môn, không lẽ ngươi mới đáng hay sao? Ngươi mà còn nói quấy quá trước mặt bà bà, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm vài cái tát.Đinh Mẫn Quân giận quá, rút phắt trường kiếm đâm luôn vào ngực Thù Nhi. Thù Nhi nghiêng người qua, giơ chưởng đánh luôn vào mặt Đinh Mẫn Quân. Thân pháp của nàng y hệt của Kim Hoa bà bà, nhưng ra tay thì chậm hơn nhiều. Đinh Mẫn Quân lập tức hụp đầu xuống tránh nên kiếm của mụ ta không trúng Thù Nhi. Kim Hoa bà bà cười nói:- Con bé này, ta dạy ngươi bao nhiêu lần, cái chiêu dễ thế vẫn học chưa xong. Xem cho kỹ đây này.Bà ta vung tay phải ra, thuận thế tát luôn vào mặt Đinh Mẫn Quân một cái, tiếp theo tát trái vào má bên kia, thuận chiều tát qua má phải, lại qua bên trái, bốn cái cái nào cũng rõ ràng, ai cũng nhìn thấy thật rõ ràng nhưng Đinh Mẫn Quân tưởng như có ai dùng sức giữ chặt, chân tay không cử động được. Mụ ta bị bốn chưởng hoàn toàn không né tránh gì được cả, cũng may là Kim Hoa bà bà không vận nội kình lên tay nên mụ chưa bị trọng thương. Thù Nhi cười nói:- Bà bà, thủ pháp đó con học được rồi, nhưng không có đủ nội kình như bà bà thôi. Để con thử lại.Đinh Mẫn Quân bị nội lực của Kim Hoa bà bà giữ chặt, thấy Thù Nhi lại vả vào mặt mình, tức tối dường như muốn ngất đi. Đột nhiên Chu Chỉ Nhược lạng người tiến lên, tay trái đưa ra, đỡ chưởng của Thù Nhi lại, nói:- Xin cô ngừng tayNàng quay lại nói với Kim Hoa bà bà:- Bà bà, Tĩnh Huyền sư tỉ chúng tôi mới đây đã nói rõ, đồng môn bản phái lúc này tuy võ học chưa tinh thâm được bằng bà bà, nhưng không chịu để cho bà bà muốn lăng nhục thế nào cũng được.Kim Hoa bà bà cười nói:- Con mụ họ Đinh kia mồm năm miệng mười, hở môi ra là không phục ngươi làm chưởng môn, ngươi lại còn ra đỡ cho y thị hay sao?Chu Chỉ Nhược đáp:- Việc bên trong môn phái chúng tôi, không liên can gì đến người ngoài. Tiểu nữ được tiên sư trối trăn, tuy bản lãnh thấp kém, nhưng quyết không để ai làm nhục đến môn nhân trong bản phái.Kim Hoa bà bà cười:- Giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm.Bà ta mới nói ba tiếng "giỏi lắm" đã nổi cơn ho sù sụ. Thù Nhi liền lấy ra một viên thuốc đưa ra, Kim Hoa bà bà liền cầm lấy nuốt luôn, thở dốc một hồi, đột nhiên hai chưởng cùng tung ra, một tay để ngay ngực Chu Chỉ Nhược, một tay đè luôn lên lưng, ép chặt thân hình nàng giữa hai bàn tay, những nơi ấn vào đều là đại huyệt chí mạng.Chiêu đó tung ra thật là quái dị, Chu Chỉ Nhược mặc dù võ công còn thấp nhưng cũng học được ba phần chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái, không ngờ bị đối phương khống chế ngay các đại huyệt nơi ngực và lưng, khiến nàng sợ đến mặt tái mét, không nói ra được lời nào. Kim Hoa bà bà thản nhiên nói:- Chu cô nương, cô là chưởng môn mà võ công sao quá tầm thường. Không lẽ sư tôn mang trọng nhiệm gánh vác phái Nga Mi giao cho một cô gái liễu yếu đào tơ như cô hay sao? Ta xem ra quá nửa là cô thổi phồng lên thôi.Chu Chỉ Nhược định thần nghĩ thầm: "Lúc này bà ta chỉ cần nhả nội kình là tâm mạch ta bị chấn đoạn, chết ngay tại chỗ. Ta làm cách nào để khỏi làm mất uy phong của sư phụ đây?". Nàng nghĩ đến thầy, dũng khí lập tức tăng gia gấp trăm lần, giơ tay trái ra nói:- Đây là thiết chỉ hoàn của chưởng môn phái Nga Mi, do chính tiên sư đeo vào tay tiểu nữ, không lẽ còn giả hay sao?Kim Hoa bà bà cười rộ nói:- Lúc nãy sư tỉ ngươi có nói, Nga Mi là một môn phái lớn trong võ lâm. Lời đó xem ra cũng đúng, thế nhưng chỉ bằng chút bản lãnh như nhà ngươi mà có thể làm chưởng môn một phái lớn trong võ lâm hay sao? Xem ra các ngươi nên nghe lời ta dạy bảo là hơn.Chu Chỉ Nhược nói:- Kim Hoa bà bà, tiên sư tuy đã viên tịch nhưng phái Nga Mi không phải vì thế mà bị tiêu diệt. Tiểu nữ rơi vào tay bà bà rồi, muốn giết thì giết, chứ đừng tưởng đến chuyện ép tôi làm điều không nên không phải. Bản phái bị hãm vào gian kế của triều đình, bị giam trong tháp nhưng có ai chịu đầu hàng đâu? Chu Chỉ Nhược này tuy chỉ là một đứa con gái tuổi thì trẻ, sức thì yếu nhưng đã gánh vác trọng nhiệm trên vai vốn đã chẳng coi sống chết vào đâu rồi.Trương Vô Kỵ thấy nàng lưng và ngực đã bị Kim Hoa bà bà đè tay lên, sống chết chỉ còn là một hơi thở nhưng vẫn hiên ngang, chỉ e Kim Hoa bà bà nổi giận lên sẽ lấy mạng nàng không chừng. Trong cơn nguy cấp, chàng toan nhảy ra cứu nhưng Triệu Mẫn đã đoán được bụng dạ chàng, nắm cánh tay lay lay mấy cái ý nói đừng nóng.Lại nghe Kim Hoa bà bà cười ha hả nói:- Diệt Tuyệt sư thái quả nhiên có mắt thật. Cô tiểu chưởng môn này võ công tuy kém nhưng tính hạnh lại cứng cỏi. Ôi, quả là thế võ công kém còn luyện được cho giỏi chứ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.Thực ra lúc này Chu Chỉ Nhược sợ đã đến mất hồn vía, chỉ vì nghĩ đến sư phụ khi lâm chung mang trọng nhiệm ủy thác cho mình nên cố gắng ngang tàng, không chịu khuất phục đấy thôi.Các đồng môn phái Nga Mi vốn không coi Chu Chỉ Nhược ra gì, nhưng lúc này thấy nàng không kể tư hiềm, dám đứng ra bảo vệ Đinh Mẫn Quân, đến lúc bị địch uy hiếp vẫn không làm mất thanh danh bản phái, ai nấy đều mang lòng kính phục. Thanh trường kiếm trong tay Tĩnh Huyền rung một cái, huýt mấy tiếng còi, người của phái Nga Mi lập tức dãn ra, rút binh khí, bao vây tòa lương đình lại. Kim Hoa bà bà cười nói:- Làm gì đấy?Tĩnh Huyền đáp:- Bà bà bắt giữ chưởng môn phái Nga Mi là có ý gì?Kim Hoa bà bà ho mấy tiếng, nói:- Các ngươi tưởng cậy đông mà thắng được hay sao? Ha ha, dưới mắt Kim Hoa bà bà này, dù có đông gấp mười cũng có khác gì bao nhiêu?Đột nhiên bà ta bỏ Chu Chỉ Nhược ra, thân hình rung động vọt đến ngay trước mặt Tĩnh Huyền, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đâm vào hai mắt. Tĩnh Huyền vội múa kiếm lên chém vào hai cánh tay, chỉ nghe "hự" một tiếng, một đồng môn sư muội đứng kế bên đã ngã gục. Kim Hoa bà bà giả vờ tấn công Tĩnh Huyền nhưng chân trái đã đá trúng huyệt đạo nơi hông của một nữ đệ tử phái Nga Mi. Chỉ thấy thân hình bà ta bay qua bay lại thoăn thoắt trong lương đình, cánh tay áo phất phới, thỉnh thoảng lại khúc khắc ho mấy tiếng, trường kiếm của phái Nga Mi đâm ra nhưng không ai trúng nổi vạt áo bà ta, trong nam nữ đệ tử đã có đến bảy tám người bị đánh trúng huyệt đạo ngã xuống. Thủ pháp đả huyệt của bà ta cũng thật lạ lùng, người trúng đòn ai nấy đều kêu rống lên. Trong giây lát, trong khu vườn hoang tiếng kêu la hết người nọ tới người kia thật ghê rợn, ai nghe thấy cũng phải rùng mình.Kim Hoa bà bà vỗ tay một cái quay trở vào lương đình nói:- Chu cô nương, võ công của phái Nga Mi so với Kim Hoa bà bà thì thế nào?Chu Chỉ Nhược đáp:- Võ công bản phái lẽ dĩ nhiên phải cao hơn bà bà rồi. Năm xưa bà bà bị đánh bại dưới kiếm của tiên sư, không lẽ bà quên rồi sao?Kim Hoa bà bà giận dữ đáp:- Diệt tuyệt lão ni ỷ vào thanh kiếm sắc bén, đâu có tính được?Chu Chỉ Nhược hỏi lại:- Bà bà cứ theo lương tâm nói một câu, nếu như tiên sư và bà bà hai người tay không đấu với nhau thì ai thua ai được?Kim Hoa bà bà trầm ngâm một hồi nói:- Không biết nữa. Ta đã định để xem tôn sư và ta ai mạnh ai yếu, chính thế mà hôm nay mới tới Đại Đô. Ôi, Diệt Tuyệt sư thái đã viên tịch rồi, trong võ lâm lại mất đi một cao nhân. Tre già đã tàn rồi, măng mới lại chưa mọc, phái Nga Mi từ nay sẽ suy đồi.Bảy đệ tử phái Nga Mi nằm ngoài kia kêu la không ngớt càng làm chứng cho lời của Kim Hoa bà bà. Tĩnh Huyền và những đệ tử lớn tuổi cố sức xoa bóp cho bọn họ được máu huyết lưu thông nhưng không thấy công hiệu chút nào, xem ra chỉ một mình Kim Hoa bà bà mới có thể giải được.Trương Vô Kỵ năm xưa đã từng chữa cho biết bao nhiêu người bị Kim Hoa bà bà đả thương, biết rằng bà lão này ra tay rất ác độc, trên giang hồ ít thấy ai như thế. Chàng định nhảy ra cứu chữa nhưng nghĩ lại: "Nếu mình ra giúp Chu cô nương thì lại đắc tội với Thù Nhi. Biểu muội đối với ta rất tốt, lại là chỗ cốt nhục chí thân, ta đâu có thể bên dày bên mỏng cho được?".Chỉ nghe Kim Hoa bà bà nói:- Chu cô nương, ngươi đã phục chưa?Chu Chỉ Nhược cứng đầu cứng cổ đáp:- Võ công bản phái sâu như biển cả, không thể chỉ một sớm một chiều mà thành tựu được. Chúng tôi tuổi còn trẻ, biết rằng không bằng bà bà nhưng ngày sau tiến triển, đâu có biết đến đâu cho cùng.Kim Hoa bà bà cười đáp:- Giỏi nhỉ! Giỏi nhỉ! Vậy thì Kim Hoa bà bà này xin cáo từ Đợi đến khi các ngươi võ công tiến triển không biết thế nào cho cùng sẽ quay lại giải huyệt cho bọn kia cũng được.Nói xong dắt tay Thù Nhi, quay mình đi ra. Chu Chỉ Nhược nghĩ đến nỗi khổ của đồng môn, một giờ một phút còn chịu không nổi, Kim Hoa bà bà một khi đi mất rồi, chỉ e họ đau đến chết mất, vội nói:- Bà bà hãy khoan đã. Xin giải huyệt cho những vị sư tỉ sư huynh đồng môn này đi.Kim Hoa bà bà nói:- Muốn ta giải cứu cũng chẳng khó khăn gì. Từ nay trở đi, Kim Hoa bà bà và đứa học trò này đi đến đâu, người của phái Nga Mi phải tránh ra tìm đường khác mà đi.Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm: "Ta vừa mới làm chưởng môn đã gặp ngay đại địch thế này. Nếu như bằng lòng chịu khuất phục như thế, phái Nga Mi còn đứng trong võ lâm làm sao được? Không lẽ phái Nga Mi này lại bị hủy diệt trong tay ta ư?".Kim Hoa bà bà thấy nàng còn đang lưỡng lự không trả lời, cười nói tiếp:- Ngươi không muốn thanh danh phái Nga Mi bị đắm chìm thì cũng chẳng sao, ngươi đưa thanh kiếm Ỷ Thiên cho ta dùng, ta sẽ giải cứu đồng môn cho.Chu Chỉ Nhược nói:- Thầy trò chúng tôi trúng phải gian kế của triều đình bị giam nơi cao tháp, thanh Ỷ Thiên kiếm còn ở trong tay chúng tôi sao được?Kim Hoa bà bà vốn không nghĩ ra chuyện đó, chuyện đòi mượn kiếm xem ra chắc như cua gạch, nay nghe Chu Chỉ Nhược nói vậy, mặt đầy vẻ thất vọng, đột nhiên hậm hực nói:- Nếu ngươi muốn bảo toàn thanh danh phái Nga Mi, thì không bảo vệ được tính mạng của mình… Truyện được copy tại TruyệnYY.comNói xong lấy trong bọc ra một viên thuốc, nói:- Đây là thuốc độc Đoạn Trường Liệt Tâm, ngươi uống đi thì ta cứu bọn kia cho.Chu Chỉ Nhược nghĩ đến lời trối trăn của sư phụ mà đứt từng tấc ruột, nghĩ thầm: "Thầy ta bảo ta đánh lừa Trương công tử, chuyện đó ta vốn không thể nào làm được, có sống cũng chịu biết bao dày vò, chi bằng chết đi là hơn, một việc xong thì mọi việc cũng xong không còn gì phải lo lắng nữa". Nàng nghĩ thế tay run run cầm viên thuốc độc. Tĩnh Huyền kêu lên:- Chu sư muội, không được uống.Trương Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp, toan nhảy ra ngăn cản, Triệu Mẫn liền ghé tai chàng nói thầm:- Ngốc ơi là ngốc! Thuốc giả đấy, có phải thuốc độc đâu.Trương Vô Kỵ còn đang ngạc nhiên thì Chu Chỉ Nhược đã bỏ viên thuốc vào mồm nuốt luôn. Bọn Tĩnh Huyền liền nhao nhao lên, tất cả xông vào Kim Hoa bà bà toan động thủ. Kim Hoa bà bà nói:- Giỏi lắm, quả là có cốt khí, viên thuốc độc này không phát tác ngay đâu. Chu cô nương, ngươi đi theo ta, ngoan ngoãn nghe lời, nếu như lão bà vui lòng, không chừng sẽ cho ngươi thuốc giải.Nói xong đi đến chỗ những đồng môn phái Nga Mi bị điểm huyệt, vỗ vào mỗi người mấy cái. Những người đó liền hết đau ngay, ai nấy vô cùng cảm kích, có người nói:- Đa tạ chưởng môn.Kim Hoa bà bà cầm tay Chu Chỉ Nhược, dịu dàng nói:- Con ngoan lắm, đi theo ta, bà bà không ngược đãi con đâu.Bà ta nghĩ Diệt Tuyệt sư thái mới mất, Ỷ Thiên kiếm lại không ở trong tay phái Nga Mi, nỗi nhục khó báo ngày đó bị thua một chiêu dưới tay của Diệt Tuyệt sư thái, liền muốn đem chưởng môn phái Nga Mi đi giam giữ, sau này mới thả ra, coi như đã xả được một hơi ác khí trong lòng. Chu Chỉ Nhược chưa kịp trả lời, thấy một luồng kình lực cực mạnh nhấc lên, thân hình lập tức bay bổng. Tĩnh Huyền kêu lên:- Chu sư muội…Người ni cô xông ra toan ngăn trở, bỗng thấy có một luồng chỉ phong đâm tới, chính là Thù Nhi ở bên cạnh dùng ngón tay tấn công. Tĩnh Huyền tay trái vung lên chặn lại, không ngờ chỉ đó chỉ là hư chiêu, nghe bộp một cái, tát trúng ngay mặt Đinh Mẫn Quân, môn "Chỉ Đông Đả Tây" ấy chính là võ học của Kim Hoa bà bà.Chỉ nghe Thù Nhi cười khanh khách, đã nhảy vọt qua tường mà đi. Trương Vô Kỵ kêu lên:- Mau đuổi theo!Một tay chàng nắm Triệu Mẫn, một tay chàng dắt Tiểu Chiêu, ba người cùng vượt tường ra ngoài. Bọn Tĩnh Huyền thấy trong đám cỏ có ẩn ba người ai nấy đều kinh ngạc. Khinh công của Kim Hoa bà bà và Trương Vô Kỵ cao siêu biết bao, đến khi người của phái Nga Mi nhảy được lên trên tường, cả sáu người đã chìm vào trong bóng đêm không biết đi về hướng nào.Trương Vô Kỵ đuổi theo được chừng mươi trượng, Kim Hoa bà bà chân không chậm lại quát lên:- Đệ tử của phái Nga Mi vẫn còn có kẻ dám đuổi theo Kim Hoa bà bà, ha ha, quả cũng gớm thật.Triệu Mẫn nói nhỏ với Trương Vô Kỵ:- Ngươi cứ ở đây đừng ra tay, để tôi dùng Ỷ Thiên kiếm đối phó với bà ta.Trương Vô Kỵ chưa kịp trả lời, Triệu Mẫn đã xông lên phía trước mấy trượng, quát:- Mau thả chưởng môn bản phái ra.Nàng thân hình lạng một cái, vọt lên mấy trượng, thanh kiếm Ỷ Thiên đã đâm luôn vào sau lưng Kim Hoa bà bà. Chiêu Kim Đỉnh Phật Quang chính là một chiêu đích truyền của phái Nga Mi, nàng học được từ các nữ đệ tử phái Nga Mi nơi chùa Vạn An, nhưng vì không được xem Diệt Tuyệt sư thái thi triển, thành thử không mấy tinh diệu.Kim Hoa bà bà thấy tiếng binh khí xé gió ở sau lưng, liền buông Chu Chỉ Nhược ra, vội xoay người lại. Triệu Mẫn cổ tay lách một cái, dùng ngay chiêu "Thiên Phong Cạnh Tú". Kim Hoa bà bà biết món binh khí trong tay nàng chính là bảo kiếm Ỷ Thiên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, liền tiến lên vươn tay toan cướp lấy. Hai bên trao đổi mấy chiêu, Kim Hoa bà bà đã tiến đến sát bên mình Triệu Mẫn, mấy ngón tay đang định chộp vào cổ tay cầm kiếm của nàng, nào ngờ Triệu Mẫn liền vòng kiếm lại, sử một chiêu Thần Đà Tuấn Túc của phái Côn Lôn.Kim Hoa bà bà thấy nàng là một cô gái trẻ tuổi, tay lại cầm kiếm Ỷ Thiên, sử dụng đích truyền kiếm pháp của phái Nga Mi nên vẫn tưởng nàng là người của phái Nga Mi. Để đối phó với Diệt Tuyệt sư thái, bà ta đã nghiên cứu kiếm pháp phái Nga Mi mấy năm qua, thấy Triệu Mẫn sử qua mấy chiêu, nghĩ nàng công lực chắc chẳng đến đâu nên đã tính toán rõ ràng, một khi tiến được đến gần nàng thì ắt sẽ đoạt được thanh kiếm. Nào ngờ cô gái này đột nhiên đổi qua Côn Lôn kiếm pháp, Kim Hoa bà bà nếu như không định tâm trước thì kiếm pháp phái Côn Lôn bà ta có coi vào đâu, chỉ vì chiêu này quá ư bất ngờ, nên dù võ công cao cường nhưng cũng sợ đến toát mồ hôi, vội lăn xuống đất mới tránh thoát được. Tuy thế tay áo bên trái cũng đã bị mũi kiếm rạch một đường mất một miếng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.