Chương trước
Chương sau
Chàng thấy tiếng còi hiệu của phái Nga Mi chạy thẳng về hướng đông bắc, liền nói:- Thôi mình đi.Triệu Mẫn lấy ra một đĩnh bạc nhỏ vứt lên bàn, quay mình ra khỏi tiểu điếm. Trương Vô Kỵ sợ Tiểu Chiêu không theo kịp, tay phải nắm lấy tay cô gái, tay trái đỡ ngang lưng, chạy theo sát ngay sau Triệu Mẫn. Chỉ chạy độ hơn chục trượng, chàng thấy thân hình Tiểu Chiêu nhẹ lâng lâng, bước chân di động thật là nhanh nhẹn, chàng hơi lạ lùng, tay không đỡ nữa, thấy Tiểu Chiêu vẫn đi ngang với mình, trước sau không bị sút kém chút nào. Tuy lúc này chàng chưa thi triển khinh công thượng thừa nhưng chân đã chạy rất nhanh, vậy mà Tiểu Chiêu vẫn theo kịp.Chẳng mấy chốc, Triệu Mẫn đã đi qua mấy đường hẻm vắng vẻ, đến bên ngoài một cái nhà nhỏ có tường vây quanh. Trương Vô Kỵ nghe loáng thoáng bên trong có tiếng đàn bà cãi cọ, biết ngay người của phái Nga Mi đang ở trong đó, liền nắm tay Tiểu Chiêu nhảy qua tường, trong đêm tối rơi xuống không một tiếng động. Dưới chân tường cỏ mọc cao, thì ra là một khu vườn hoang. Triệu Mẫn cũng nhảy vào theo, cả ba người nằm phục trong đám cỏ dày.Ở phía bắc khu vườn có một tòa lương đình đổ nát, bên trong thấp thoáng tụ tập phải đến hai chục người. Có tiếng đàn bà nói:- Ngươi là đệ tử trẻ nhất của bản môn, nói đến dáng dấp bề ngoài cho chí võ công, chẳng chỗ nào thấy xứng đáng làm chưởng môn…Trương Vô Kỵ nhận ra ngay đó là tiếng nói của Đinh Mẫn Quân, liền bò lần trong đám cỏ cao tới gần hơn, đến cách đám người chừng vài trượng mới ngừng lại. Khi đó ánh sao mờ mờ, chỉ thấy một số đông người nhưng khi chàng định thần nhìn kỹ thấy dường như có cả nam lẫn nữ, toàn là đệ tử của phái Nga Mi, ngoài Đinh Mẫn Quân, các đệ tử lớn của Diệt Tuyệt sư thái cũng đều có mặt. Phía bên trái có một người thân hình dong dỏng, quần xanh dài chấm đất, chính là Chu Chỉ Nhược. Giọng của Đinh Mẫn Quân hết sức gay gắt, tiếp tục nói:- Ngươi nói, ngươi nói…Chu Chỉ Nhược chậm rãi nói:- Đinh sư tỉ nói phải lắm, tiểu muội là một đệ tử trẻ tuổi của bản môn, nói về kinh nghiệm, võ công, tài cán, phẩm hạnh không có mặt nào xứng đáng gọi là chưởng môn bản phái cả. Sư phụ ra lệnh cho tiểu muội đảm đương trọng nhiệm, tiểu muội đã hết sức chối từ, nhưng tiên sư nặng lời trách mắng, bắt tiểu muội phải thề độc không được phụ lời dặn bảo của sư phụ.Đại đệ tử của phái Nga Mi là Tĩnh Huyền nói:- Sư phụ anh minh, đã ra lệnh cho Chu sư muội nhận chức vụ chưởng môn, ắt có thâm ý. Mọi người cũng đã nghe thấy rõ Chúng ta ai ai cũng chịu ơn của sư phụ tài bồi, phải tôn trọng di chí của lão nhân gia, đồng tâm phò tá Chu sư muội, làm rạng rỡ võ đức của bản môn.Đinh Mẫn Quân cười khẩy nói:- Tĩnh Huyền sư tỉ nói sư phụ ắt có thâm ý, bốn chữ "ắt có thâm ý" quả thực đúng rồi. Chúng ta khi ở chùa, người trên tháp, kẻ dưới đất, có ai không chính tai nghe khổ đầu đà và Hạc Bút Ông nói với nhau đâu? Cha mẹ của Chu sư muội là ai, tại sao sư phụ lại đặc biệt hơn hết đối với Chu sư muội, chuyện rành rành ra đó còn gì?Khổ đầu đà nói với Lộc Trượng Khách Diệt Tuyệt sư thái là người tình cũ của y, Chu Chỉ Nhược là con riêng của hai người, chẳng qua là cái tính tình tà ma ngoại đạo của y, thuận mồm nói đùa cho vui, nhưng Hạc Bút Ông lại công khai nói ra, người ngoài nghe thấy, tuy chẳng ai hoàn toàn tin nhưng cũng không khỏi nghi ngờ vài phần. Chuyện tư tình nam nữ, người đời thường nặng phần tin cái có, mấy ai tin cái không, mà Diệt Tuyệt sư thái thương yêu đặc biệt đối với Chu Chỉ Nhược, các đệ tử đều chẳng hiểu vì đâu, thành thử mấy chữ "con gái riêng" giải thích ổn thỏa hơn cả. Mọi người nghe Đinh Mẫn Quân đề cập đến chuyện đó, ai nấy lặng yên không trả lời.Chu Chỉ Nhược run run đáp:- Đinh sư tỉ, nếu như tỉ không bằng lòng việc tiểu muội tiếp nhiệm chưởng môn, thì cứ nói thẳng ra. Còn chuyện tỉ nói năng bậy bạ, làm bại hoại thanh dự một đời của sư phụ, cái đó tội gì? Tiên phụ của tiểu muội họ Chu, là một người chèo thuyền trên sông Hán Thủy, không biết chút võ công nào. Tiên mẫu họ Tiết, tổ tiên cũng là thế gia, gốc người ở Tương Dương, khi thành Tương Dương bị vỡ chạy về phía nam, luân lạc không nơi nương tựa, kết duyên với cha tiểu muội. Tiểu muội may được Trương chân nhân của phái Võ Đang tiến dẫn nên được vào làm môn hạ phái Nga Mi, còn trước đó chưa bao giờ gặp sư phụ bao giờ. Sư tỉ chịu đại ân của sư phụ, hôm nay lão nhân gia vừa về Tây phương, đã mở miệng ăn nói những lời như thế, còn… còn…Nàng nói tới đây, âm thanh nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống, không nói thêm được nữa. Đinh Mẫn Quân cười khẩy:- Ngươi tiếp nhiệm chưởng môn bản phái nhưng chưa được đồng môn công nhận, thân phận mình còn mù mờ đã toan tác oai tác phúc, nói ta không phải, làm bại hoại thanh dự sư phụ, cái gì tội nghiệt không nhỏ. Ngươi định trị tội ta chăng? Vậy ta hỏi ngươi: Ngươi đã chịu lời dặn dò của sư phụ kế thừa chưởng môn, sao không lập tức quay về núi Nga Mi? Sư phụ tạ thế, công việc bản phái biết bao nhiêu, chuyện gì cũng cần có người chưởng môn để giải quyết. Tại sao ngươi lại một thân một mình quay lại Đại Đô, thế là cớ gì?Chu Chỉ Nhược đáp:- Sư phụ giao cho tiểu muội một việc hết sức quan trọng, tiểu muội không về Đại Đô không được.Đinh Mẫn Quân hỏi lại:- Chuyện đó là chuyện gì? Ở đây chỉ toàn là đồng môn bản phái, không người ngoài nào, sao ngươi không nói rõ ra đi?Chu Chỉ Nhược nói:- Đó là một chuyện tối bí mật của bản phái, trừ chưởng môn nhân ra, không thể nói cho ai khác.Đinh Mẫn Quân lại cười khẩy:- Gớm nhỉ, gớm nhỉ? Chuyện gì ngươi cũng đổ lên đầu ba chữ "chưởng môn nhân", tưởng đánh lừa được ai chăng? Này ta hỏi ngươi: bản phái và ma giáo thù sâu như bể, đồng môn chúng ta biết bao nhiêu người táng mạng ở tay ma giáo, còn giáo chúng ma giáo chết dưới kiếm Ỷ Thiên của sư phụ cũng không phải là ít. Sư phụ sở dĩ qua đời, cũng chỉ vì không muốn chịu giáo chủ ma giáo ra tay đỡ cho. Vậy mà tro tàn của sư phụ chưa lạnh, ngươi đã đi tìm tên tiểu dâm tặc họ Trương, hiện là đại ma đầu giáo chủ của ma giáo là sao?Mấy câu sau cùng Trương Vô Kỵ nghe vào tai mà choáng váng. Ngay lúc đó, chàng thấy một ngón tay mềm mại của ai quẹt quẹt vào má mấy cái, chính là Triệu Mẫn ở bên cạnh trêu chàng. Trương Vô Kỵ mặt đỏ ửng lên, nghĩ thầm: "Không lẽ Chu cô nương đi tìm ta thật chăng?". Triệu Mẫn bất giác mặt nóng bừng bừng, lén cười thầm, phải cố nín nhịn mới không bật ra thành tiếng.Chỉ nghe Chu Chỉ Nhược bẽn lẽn nói:- Sư tỉ… lại nói quấy nói quá…Đinh Mẫn Quân lớn tiếng đáp:- Ngươi còn chối nữa ư? Ngươi bảo mọi người về núi Nga Mi trước, chúng ta hỏi ngươi quay lại Đại Đô có chuyện gì, ngươi ấp úng không chịu nói ra. Các đồng môn biết có chuyện không phải mới lén theo ngươi, ngươi hỏi cha ngươi là khổ đầu đà chỗ ở của tiểu dâm tặc, tưởng bọn ta không biết hay sao? Ngươi đến khách điếm kiếm tên tiểu dâm tặc, tưởng bọn ta không biết hay sao?Mụ ta hết "tiểu dâm tặc" này đến "tiểu dâm tặc" khác, Trương Vô Kỵ vốn tốt nhịn nhưng cũng bực mình, đột nhiên thấy trên cổ có ai phà một hơi, biết ngay là Triệu Mẫn lại trêu mình nữa. Đinh Mẫn Quân nói tiếp: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com- Ngươi muốn kiếm ai nói chuyện, muốn tằng tịu với ai, người ngoài ai rỗi hơi để ý tới làm gì. Thế nhưng tên tiểu dâm tặc họ Trương này là kẻ sinh tử đối đầu của bản phái, vậy mà đêm hôm qua tất cả ở chùa Vạn An, gặp đại hiểm sống chết, sao ngươi vẫn còn nhìn y đắm đuối? Y đi đâu, mắt ngươi liếc theo đó, cái đó chẳng phải là ta đặt điều mà đồng môn ai ai cũng chính mắt trông thấy cả. Hôm trước trên Quang Minh Đỉnh, tiên sư bảo ngươi đâm y một kiếm, y chẳng tránh né thì thôi, còn cười tít mắt lên với ngươi. Còn ngươi thì cũng liếc mắt đưa tình, chỉ rạch một đường như gãi ngứa. Kiếm Ỷ Thiên sắc bén là thế, sao đâm y không chết? Nếu hai đứa chẳng chuyện nọ chuyện kia, có ai mà tin cho được?Chu Chỉ Nhược khóc òa lên, nói:- Ai liếc mắt đưa tình bao giờ? Tỉ đừng có đem mấy tiếng khó nghe đó ra để vu hãm người khác.Đinh Mẫn Quân cười khan một tiếng nói:- Ta nói khó nghe, thế sao những gì ngươi làm không bảo khó coi? Thế ngươi nói năng dễ nghe lắm đấy? Hứ, thế lúc đó ngươi hỏi người chưởng quỹ thế nào? "Xin lỗi ngài, ở đây có vị khách họ Trương nào không? Ồ, chừng hai mươi tuổi, thân hình cao cao, hoặc giả ông ta không dùng họ Trương, dùng họ khác cũng nên".Mụ ta eo éo, bắt chước giọng ngập ngừng của Chu Chỉ Nhược, giơ chân múa tay, cố làm cho ra vẻ yểu điệu, khiến người khác nghe phải nổi da gà. Trương Vô Kỵ trong lòng giận dữ, nghĩ thầm con mụ Đinh Mẫn Quân này là đứa điêu ngoa tai ác nhất trong phái Nga Mi, Chu Chỉ Nhược hiền lành yếu đuối, không thể nào là địch thủ của mụ được, nhưng nếu mình đứng ra che chở cho Chu Chỉ Nhược, trước là việc riêng của phái Nga Mi, người ngoài không tiện xen vào, thứ nữa như thế càng đẩy Chu Chỉ Nhược vào thêm bất lợi, nên thấy nàng bị dồn ép tới tận chân tường mà mình đành chịu bó tay.Phái Nga Mi đại đa số đệ tử tuân theo di mệnh của sư phụ, nhận Chu Chỉ Nhược là chưởng môn, nhưng nay nghe Đinh Mẫn Quân lời nói sắc bén, nói ra hợp với thế thái nhân tình đều nghĩ thầm: "Sư phụ và ma giáo kết oán quá sau xa, nhưng Chu sư muội và giáo chủ ma giáo có liên hệ quả không tầm thường, ví như nàng đem bản phái bán đứt cho ma giáo thì biết làm sao đây?".Lại nghe Đinh Mẫn Quân nói tiếp:- Chu sư muội, ngươi do Trương chân nhân của phái Võ Đang dẫn nhập làm môn hạ của sư phụ, còn tên tiểu dâm tặc Minh giáo kia lại chính là con trai của Trương ngũ hiệp. Bên trong có âm mưu gì quái lạ, nào ai biết đâu?Mụ ta cao giọng nói:- Chúng vị sư huynh, sư tỉ, sư đệ, sư muội, sư phụ tuy có di ngôn ra lệnh cho Chu sư muội tiếp nhiệm chưởng môn, thế nhưng lão nhân gia không thể nào ngờ được người vừa viên tịch, tro tàn chưa lạnh thì chưởng môn nhân bản phái đã lẻn đi kiếm ngay giáo chủ ma giáo để tư tình. Việc đó có liên hệ trọn đại đến sự hưng suy tồn vong của bản phái, nếu như tiên sư có mặt hôm nay, lão nhân gia ắt sẽ chọn người chưởng môn khác. Di chí của sư phụ là làm sao bản phái phát dương quang đại, quyết chẳng thể nào mong muốn phái Nga Mi bị tiêu diệt bởi tay ma giáo. Cứ theo ý kiến tiểu muội, chúng ta nên kế thừa di chí của tiên sư, xin Chu sư muội giao lại thiết chỉ hoàn chưởng môn, chúng ta sẽ chọn một vị sư tỉ tài đức vẹn toàn, tiếng tăm võ công đều trội hơn tất cả đồng môn đứng ra giữ chức chưởng mônMụ nói xong, trong đám đồng môn có đến sáu bảy người phụ họa. Chu Chỉ Nhược nói:- Tiểu muội nhận mệnh lệnh của sư phụ, tiếp nhiệm chưởng môn bản phái, chiếc nhẫn sắt này quyết không giao lại. Tiểu muội quả thực không ham chức chưởng môn, nhưng đã từng lập trọng thệ trước sư phụ, quyết sẽ không… quyết sẽ không phụ lòng lão nhân gia ủy thác.Mấy câu đó dường như không có chút uy lực nào cả, có những đồng môn trước kia chẳng ở phe nào, nghe nàng nói thế không khỏi thầm lắc đầu. Đinh Mẫn Quân gay gắt nói:- Cái nhẫn sắt chưởng môn kia, ngươi có chịu giao ra hay không? Hai giới luật nghiêm trọng nhất của môn quy bản phái là khi sư diệt tổ và dâm tà vô sỉ ngươi đều đã phạm thì có còn đủ tư cách để chưởng lý môn hộ của phái Nga Mi nữa chăng?Triệu Mẫn ghé môi để sát tai Trương Vô Kỵ, nói nhỏ:- Chu cô nương của công tử nguy mất rồi! Công tử gọi tôi một tiếng "hảo tỉ tỉ", tôi sẽ ra mặt giải vây cô ta cho.Trương Vô Kỵ trong lòng rung động, biết cô gái này túc trí đa mưu, ắt có diệu kế giúp cho Chu Chỉ Nhược thoát cảnh khó khăn, nhưng nàng ta còn nhỏ hơn mình, phải hạ mình gọi nàng bằng chị không nhục nhã lắm ư. Chàng còn đang do dự, Triệu Mẫn nói tiếp:- Công tử không gọi cũng không sao, tôi đi đây.Trương Vô Kỵ chẳng cách nào hơn, đành ghé tai nàng gọi một tiếng:- Hảo tỉ tỉ.Triệu Mẫn cười khúc khích, đang toan nhảy ra, trong đình đã có người phát giác. Đinh Mẫn Quân quát lên:- Ai đó? Sao dám lén lút ở đó nghe lén?Đột nhiên bên ngoài tường vọng vào mấy tiếng ho khan, tiếng một thiếu nữ trong trẻo hỏi:- Đêm khuya thanh vắng, phái Nga Mi các ngươi ở đó lén lút làm cái gì?Một làn gió theo mấy cái bóng lướt vào, bên ngoài lương đình đã có thêm hai người. Hai người đó dưới bóng trăng, Trương Vô Kỵ nhìn rõ ràng, một lão bà già cả, tay cầm quài trượng, chính là Kim Hoa bà bà, còn một cô gái thân hình yểu điệu, mặt mày xấu xí, chính là cô em họ của Trương Vô Kỵ Thù Nhi A Ly, con gái của Ân Dã Vương.Hôm đó Vi Nhất Tiếu bắt được Thù Nhi, chưa kịp lên Quang Minh Đỉnh thì hàn độc phát tác, cố nhịn không hút máu nàng, chịu không nổi ngã ra đất, về sau được Chu Điên cứu tỉnh, đi tìm Thù Nhi thì không còn thấy bóng dáng đâu. Trương Vô Kỵ từ khi chia tay với nàng vẫn thường tưởng đến, không ngờ giờ phút này nàng lại xuất hiện, nàng là đồ đệ của Kim Hoa bà bà, tự nhiên đi theo bên cạnh, chàng mừng quá suýt nữa thì lên tiếng gọi.Đinh Mẫn Quân lạnh lùng nói:- Kim Hoa bà bà, bà đến đây làm gì?Kim Hoa bà bà hỏi lại:- Sư phụ ngươi có ở đây không?Đinh Mẫn Quân đáp:- Tiên sư mới viên tịch tối hôm qua, bà ở ngoài tướng nghe trộm đã lâu, sao biết rồi mà còn hỏi?Kim Hoa bà bà thất thanh kêu lên:- A, Diệt Tuyệt sư thái đã viên tịch rồi đấy. Làm sao mà chết? Sao không đợi gặp ta một lần? Ôi chao, thật tiếc quá, tiếc quá…Bà ta chưa nói dứt câu đã gập người xuống ho sù sụ. Thù Nhi nhè nhẹ đấm lưng bà lão, nhìn Đinh Mẫn Quân cười khẩy nói:- Ai thèm đến nghe lén chuyện của chúng bay? Ta và bà đi đi ngang qua đây, nghe thấy léo nhéo xí xố liên tu bất tận, nhận ra tiếng ngươi nên vào xem ra thế nào. Bà bà hỏi ngươi, ngươi không nghe à? Sư phụ ngươi vì sao mà chết?Đinh Mẫn Quân giận dữ nói:- Cái đó có liên can gì đến ngươi? Tại sao ta lại phải nói cho ngươi nghe?Kim Hoa bà bà thở một hơi dài, chậm rãi nói:- Ta bình sinh động thủ với người, chỉ thua sư phụ ngươi một lần. Cái đó chẳng phải vì võ công chiêu số không bằng, mà chỉ vì thanh kiếm Ỷ Thiên sắc bén quá. Ta mấy năm nay nguyện sẽ tìm ra một thanh bảo đao, để cùng với sư phụ ngươi phân cao thấp một lần nữa. Lão bà đi khắp chân trời góc bể, nhưng cũng không đến nỗi uổng công, đã được một người bạn cũ cho mượn đao để sử dụng. Ta nghe thấy phái Nga Mi bị triều đình bắt giam tại chùa Vạn An, định bụng đến cứu thầy ngươi ra, để hai bên tỉ đấu bằng bản lãnh chân thực, nà ngờ hôm nay đến đây, chùa Vạn An đã thành một đống gạch vụn. Ôi! Mệnh đã định rồi, Kim Hoa bà bà đời này không rửa được cái nhục bị thua. Diệt Tuyệt sư thái ôi là Diệt Tuyệt sư thái, sao mụ không chết trễ hơn một bữa nửa ngày?Đinh Mẫn Quân nói:- Nếu sư phụ ta lúc này nếu có còn tại nhân thế thì ngươi bất quá lại thua thêm một lần nữa thôi, để cho ngươi không còn bụng dạ nào…Đột nhiên nghe bốp bốp bốp bốp bốn tiếng thật ròn, Đinh Mẫn Quân mắt hoa đầu váng, lảo đảo muốn ngã, bị Kim Hoa bà bà xoạc cẳng xuống tấn đánh cho bốn cái liền. Mọi người thấy bà ta ốm yếu ho hen, luôn mồm húng hắng nào ngờ ra tay lại nhanh đến thế, thủ pháp lại hết sức quái dị, bốn cái tát đó khiến cho Đinh Mẫn Quân không có cách nào kháng cự hay tránh né. Bà ta đứng cách Đinh Mẫn Quân vốn đến cả hai trượng, trong nháy mắt vụt đến bên cạnh, đánh bốn cái xong lại quay về, hành động không khác gì ma quỷ.Đinh Mẫn Quân vừa sợ vừa tức, rút phắt kiếm ra, xông lên chỉ vào Kim Hoa bà bà nói:- Con mụ ăn mày kia, bộ ngươi không muốn sống hay sao?Kim Hoa bà bà dường như không nghe mụ ta chửi mắng, còn thanh kiếm trong tay coi như không thấy, chỉ chậm rãi hỏi:- Sư phụ ngươi vì cớ gì mà chết?Giọng nói buồn thiu, dường như trong lòng chán chường hết sức. Mũi kiếm trong tay Đinh Mẫn Quân bất quá chỉ cách yết hầu bà ta chừng ba thước, nhưng vẫn không dám đâm vào, chỉ chửi:- Mụ ăn mày, việc gì ta phải nói cho ngươi nghe?Kim Hoa bà bà thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình: "Diệt Tuyệt sư thái, bà một đời anh hùng, đáng là một nhân vật xuất quần bạt tụy trong võ lâm. Vậy mà khi thác đi, trong đám đệ tử chẳng có đứa nào đứng ra tiếp nhiệm chưởng môn hay sao?".Tĩnh Huyền sư thái tiến lên một bước, chắp tay hành lễ nói:- Bần ni Tĩnh Huyền, tham kiến bà bà. Tiên sư lúc viên tịch có di mệnh cho Chu Chỉ Nhược Chu sư muội tiếp nhiệm chưởng môn. Thế nhưng trong bản phái vẫn có một số đồng môn chưa phục. Tiên sư nay đã viên tịch rồi khiến cho bà bà không được thỏa lòng, âu cũng là cái số như thế còn biết nói sao bây giờ? Chưởng môn bản phái chưa định xong thành thử không thể cùng bà bà ước hội được. Thế nhưng phái Nga Mi là một môn phái lớn trong võ lâm, không thể nào làm mất uy danh của tiên sư. Bà bà có điều gì dạy bảo, xin cứ cho biết, sau này người chưởng môn bản phái ắt sẽ theo quy củ võ lâm giải quyết cho xong. Còn như bà bà tự thị mình là bậc tiền bối, cưỡng bức khinh khi chúng tôi, phái Nga Mi tuy hôm nay gặp phải đại nạn nhưng cũng sẽ theo bà bà đến cùng, dù phải máu chảy khu vườn hoang này, cùng lắm đến chết thì thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.