Tên của ta là Vi Nhất Tiếu
Tên này là do người nhặt được ta đặt.
Rất nhiều năm về sau, ta có thêm ngoại hiệu là Thanh Dực Bức Vương.
Trí nhớ ta tốt lắm.
Nhưng năm hai mươi tư tuổi ấy, ta luyện công tẩu hỏa nhập ma.
Nằm hai tháng sau, ta quên rất nhiều chuyện.
Có người nói, đời người phiền não lớn nhất chính là trí nhớ rất tốt.
Nếu cái gì cũng có thể quên, về sau mỗi ngày đều sẽ là một khởi đầu mới, sẽ làm cho người ta thật vui vẻ.
Mà ta chưa bao giờ thấy vui vẻ
Tổng đàn Minh Giáo ở Tây Vực đỉnh Quang Minh
Đó là nơi quỷ quái tràn ngập cát vàng.
Nghe nói ta đã từng du lịch qua Trung Nguyên.
Nghe nói vùng Trung Nguyên vô cùng đẹp, vô cùng tốt.
Mà ta chỉ thích đứng trên còn cát không người trên sa mạc này.
Ta không nhớ rõ chuyện đã xảy ra ở Trung Nguyên, cũng không nhớ rõ phong cảnh Trung Nguyên.
Ta chỉ cảm thấy đó là nơi khiến người ta thương tâm.
Ba mươi năm loạn lạc, nơi đã từng náo nhiệt nay thành một mảnh tĩnh mịch.
Ngày qua ngày, ta ngồi ở cồn cát nhìn mặt trời hạ xuống, dâng lên, dâng lên, hạ xuống.
Có đôi khi, ta sẽ hướng về phía mặt trời mà chạy, một đường cát vàng đầy trời.
Biết rất rõ đằng sau cồn cát cái gì cũng không có.
Mà ta luôn nhịn không được muốn đuổi kịp cái gì.
Tỷ như một con yêu thú màu xanh chạy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-nhat-tan-nhat-tieu/1881866/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.