Vi Nhất Tiêu si ngốc nhìn cố nhân, chỉ sợ đây là ảo mông chỉ chạm liền tan, nhưng lại không dám đến gần.
Bầu trời một ngày, dưới đất mười năm. Nàng quả thực là thiên nhân, ba mươinăm một chút cũng chưa biến đổi. Hai con ngọc tuyết đáng yêu, không biết có vài phần giống phụ thân chúng? Nàng không mang nhẫn, người nọ…Có lấy danh phận chính thê đối đãi nàng? Xem nàng quần áo ấm áp, sắc mặt không quá tiều tụy, tăng thêm nét thùy mị của mẫu thân, quả là cuộc sốngkhông sai.
Mà chính hắn, cũng đã già đi. Mặt như sương, cho dù gặp lại, muốn đoạt,cũng không có tư cách. Vậy hắn còn đi theo làm chi? Nhưng nhìn thoángqua lại lưu luyến lần nữa, Vi Nhất Tiếu thủy chung luyến tiếc rời đi.Chỉ đi xa xa theo tọa kỵ quá giống lợn rừng kia, xe đi người đi, xengừng người ngừng, không dừng không bỏ.
Nàng có mang theo tiền bạc? Thế nào lại không đi cùng người khác? Chẳng lẽlại bị đuổi ra khỏi quê nhà…Nàng đang tìm hiểu tin tức Minh Giáo, làđang tìm cố nhân che chở?
Thì ra, nàng cũng không quên hắn…
Nàng thay quần áo cũ đổi mới, nhưng đôi tay kia làm lộ thân phận. Nàng tháoxuống trang sức vào hiệu cầm đồ, bị tiểu nhị nói thành rách nát. Nàngcầm tiền bạc mua cái ăn, bị cường đạo cướp đi hơn phân nửa. Thế đạo loạn như thế, nàng lẻ loi một mình mang con làm sao sống được? Vi Nhất Tiếunhất thời xót xa, nhất thời xúc động, tưởng hiện thân bảo hộ, lại tựbiết xấu hổ.
Chưa gặp nhau, tâm đã loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-thien-chi-nhat-tan-nhat-tieu/1881865/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.